Vương Kính nhác thấy bóng dáng của Tiêu Hạ An liền vẫy tay chào cậu. Tiêu Hạ An có chút khó xử nhìn cậu chủ mình. Cậu muốn chạy ra đó chào hỏi anh, nhưng vướng ở chỗ hình như tổ tông của cậu đang không được vui thì phải.
Thẩm Sơ Phong tất nhiên không được vui. Chie từ sự xuất hiện của Vương Kính đã khiến hắn không vui rồi huống chi còn thở chung một bầu không khí nữa chứ.
Nhưng trước ánh mắt nhiều người như vậy, quan trọng là thái độ rất muốn chạy đến đó của Tiêu Hạ An khiến hắn xiêu lòng. Cuối cùng, Thẩm Sơ Phong vẫn là dối lòng mình mà gâth đầu.
Giây phút ấy không kéo dài thêm tí nào, Tiêu Hạ An liền ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ người đang gọi mình. Thẩm Sơ Phong nhìn bóng lưng với tà áo phấp phới bay của cậu. Hắn cảm giác dường như có gì đó thoát khỏi tay hắn thì phải. Hắn muốn tiến lên kéo cậu ấy lại nhưng cuối cùng là không nỡ. Những tháng ngày người vệ sĩ này của hắn bị đày đọa hắn hiểu được.
Hắn không nỡ phá bỏ chút niềm vui hiếm hoi này của cậu.
“Anh Vương, sao anh lại đến đây?”
Tiêu Hạ An vừa nói vừa thở hổn hển. Sắc mặt cậu đỏ bừng vì chạy dưới nắng hè gay gắt nhưng không cách nào che giấu được nụ cười rạng rỡ hiện hữu trên đôi môi. Từ ngày cậu ở Hình phòng đi ra, sức khỏe giảm sút cũng khá nhiều. Mới chỉ chạy có một chút xíu thôi đã phải thở hơi lên rồi.
Vương Kính nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2725646/chuong-33.html