Hách Giai thức giấc lúc năm giờ. Đêm qua cô ngủ rất muộn nhưng sáng nay lại cố gắng đặt báo thức để dậy thật sớm. Cô muốn chờ chồng mình ra khỏi phòng.
Hách Giai cố tình mặc một chiếc áo ngủ thật mỏng manh dịu dàng, vén mái tóc gõ nhẹ mấy cái vào cửa phòng. Bộ dáng mềm mại yếu đuối này nếu như có chàng trai nào nhìn thấy mà không xiu lòng cơ chứ.
“Anh Sơ Phong, anh đã tỉnh dậy chưa?”
Nhưng không có tiếng người đáp lại. Cô lại bạo gan gõ thêm mấy cái nhưng tuyệt nhiên lại im lặng vô cùng. Trong lúc Hách Giai đang bối rối, người hầu thấy vậy thì mới lên tiếng giải vây cho cô.
“Thưa phu nhân, ông chủ đã xuống ăn sáng từ ba mươi phút trước rồi.”
“Không thể nào.”
Hách Giai canh chừng ở đây đã ba mươi phút. Tuyệt đối không thấy một ai, sao anh ấy có thể đến bàn ăn sáng được chứ. Lẽ nào đêm qua anh ấy không về phòng.
“Đêm qua, ông chủ đã ngủ ở đâu?”
Hách Giai hỏi người hầu, nhưng cô người hầu nhỏ sao có thể tự tiện trả lời mấy câu hỏi như thế được. Cô bé chỉ lắc đầu sau đó lặng lẽ đi xuống trước.
Hách Giai bực bội dậm chân thình thịch. Cô thân là phu nhân cao quý của Thẩm gia nhưng dường như không có một tý thân phận nào trong mắt người hầu thì phải. Thậm chí đêm qua chồng mình ngủ ở đâu cô cũng không biết.
“Anh Sơ Phong, anh…”
“Gọi là ông chủ.”
Hách Giai cứng họng. Cô là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724783/chuong-45.html