Vị khách mới bước vào quán này thật kì lạ. Ăn mặc sang trọng, vẻ ngoài chỉn chu bảnh bao, nhìn là biết người khác phù hợp với một quán mì bình dân này rồi. Thế nhưng từ khi người kia bước vào đây, điều đâu tiên chính là ánh mắt nhìn vị đầu bếp trong kia thật là chăm chú tỉ mẩn, tựa hồ chỉ cần rời đi một giây thôi người sẽ biến mất vậy.
“Xin hỏi quý khách dùng món gì ạ?”
Cô bé phục vụ hỏi đi hỏi lại mấy lần nhưng người kia không đáp, chỉ là ánh mắt nhìn người đầu bếp càng thêm trở nên thâm tình sâu sắc.
Thẩm Sơ Phong cảm thấy bản chắc kiếp này chắc là dồn hết may mắn vào lần gặp này rồi. Tưởng chừng như đã mất đi thế nhưng lại thêm một lần nữa, cậu xuất hiện trước mắt hắn.
Vẫn nụ cười tươi đó, vẫn ánh mắt sáng rực dịu dàng như mặt trời buổi sớm. Thẩm Sơ Phong khao khát được bước đến và ôm người kia vào lòng, nói rằng mình rất nhớ cậu, nói rằng mình sẽ không để cậu đi thêm lần nào nữa.
Nước mắt anh đã chực rơi mấy lần, nhưng bàn tay dưới gầm bàn thì bấu chặt đùi, dựa vào cơn đau đớn để làm cho bản thân thanh tỉnh.
“Xin hỏi, ngài cần dùng món gì ạ?”
Cô bé phục vụ nói đến lần thứ ba, Thẩm Sơ Phong mới sức tỉnh trả lời.
“Một mì bò đặc biệt.”
“Vâng ạ. Bếp ơi, một mì bò đặc biệt.”
“Được a.”
Giọng nói người trong bếp ngân vang làm Thẩm Sơ Phong tưởng chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724782/chuong-46.html