Chuyện mười năm trước đặt một dấu chấm kết thúc nhanh gọn. Tiêu Hạ An cũng không có luyến lưu gì cả, cảm giác đối với những người hại mình cũng không còn quan tâm quá nhiều, không buồn không hận, không ghi nhớ, chỉ là trong thâm tâm cậu sợ hãi tương lai sắp tới mà thôi. 
Kể từ khi vào được trong phòng của Tiêu Hạ An rồi, Thẩm Sơ Phong liền mặt dày không đi nữa. Phải biết rằng hắn khó khăn lắm mới vào được mà không dùng bạo lực, đừng nói là tự đi, bây giờ cho dù có đuổi hắn đi nữa hắn cũng sẽ nhất quyết không dọn ra đâu. 
Nhìn người đang ôm mình trong lòng kia, Tiêu Hạ An bất tri bất giác thở dài. Rõ ràng ngay từ đầu cậu đã hạ quyết tâm nhưng cuối cùng trước sự yếu đuối của Thẩm Sơ Phong, cậu lại mềm lòng. Nhớ đến tin nhắn của chú Diệc Hành, cậu lại phân vân lo lắng. Lựa chọn con đường nào cũng đầy rủi ro, thời gian càng gấp rút, càng khiến con người ta thở không nổi. 
“Em thở dài chuyện gì thế?” 
Thẩm Sơ Phong mở mắt, bàn tay khẽ vuốt ve tấm lưng của Tiêu Hạ An. Hắn hôn lên mái tóc của cậu một cách thành kính. Đêm khuya thanh tịnh, tiếng thở dài nghe đến là não cả lòng. Hắn không thích người mình yêu thở dài mệt mỏi như thế, chỉ là hắn cũng không có cách nào an ủi cậu ấy cả. 
“Không có gì cả.” 
Dù trong lòng trăm mối tơ vò nhưng Tiêu Hạ An vẫn nhất mực lắc đầu, bởi cậu biết nếu nói chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724739/chuong-64.html