Cách thi đấu còn có một tháng, Từ Kính Dư xác thật không nhiều tinh lực cùng thời gian như vậy, hơn nữa chuyện này có quá nhiều chú ý và tin tức, khẳng định sẽ làm gia đình Ứng Hoan khó xử, rốt cuộc Ứng Hải Sinh và Ứng Trì đều mới vừa làm phẫu thuật xong, cần an tĩnh tĩnh dưỡng.
Có truyền thông không chỉ muốn phỏng vấn Ứng Trì mà còn muốn phỏng vấn Ứng Hải Sinh.
Về chuyện này, Ứng Hoan tôn trọng ý kiến của Ứng Trì, cô hỏi Ứng Trì: “Em có muốn tiếp nhận phỏng vấn không? Không muốn thì chị sẽ từ chối.”
Ứng Trì do dự một chút, hỏi: “Tiếp nhận phỏng vấn…… Có tiền sao?”
Ứng Hoan: “……”
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện Ứng Trì quan tâm chính là cái này, nhịn không được cười: “Có tiền, chỉ là cụ thể nhiều hay ít thì chị không hỏi.”
Ứng Trì cào cào đầu, thở dài, rất là thương cảm lại bất đắc dĩ mà nói: “Vậy để cho bọn họ đến đây đi, ba còn phải uống thuốc, thuốc nhập khẩu đắt như vậy, mỗi tháng mấy ngàn. Chị còn muốn đi du học, em lại không thể đánh quyền, về sau trong nhà không có tiền thì làm sao bây giờ?”
Đây là chuyện thực tế.
Ứng Hoan nhìn Ứng Trì, tâm lại đau lên, cô sờ sờ đầu cậu, mềm nhẹ mở miệng: “Lúc trước tiền em kiếm được sau khi trả tiền viện cho ba thì vẫn còn dư, hơn nữa ba mẹ cũng có tiền gửi ngân hàng, tổng cộng còn mười vạn, không cần lo lắng tiền thuốc men và phí nằm viện. Chị vẫn làm thêm ở câu lạc bộ, đi du học cũng sẽ vừa học vừa làm, cho nên vấn đề không lớn, về sau em phải tĩnh dưỡng cho tốt, không cần nghĩ nhiều, chờ chị trở lại. Em đã đặc biệt đặc biệt đặc biệt tuyệt rồi, tiền phẫu thuật đều là em kiếm đấy, còn có……”
Ứng Hoan dừng lại, cô bỗng nhiên phát hiện, người phải hy sinh cho gia đình nhiều nhất vẫn luôn là Ứng Trì, cô chỉ đi theo bước chân của cậu mà thôi.
Ứng Trì rầu rĩ mà chui đầu vào trong chăn, thấp giọng nói: “Dù sao thì cũng để cho bọn họ đến đây đi, về sau lúc em nhớ đến còn có thể tìm video xem, còn có thể tra tên mình trên Baidu, ít nhất cũng có chứng cứ chứng minh em từng là quyền thủ.”
Ứng Hoan đôi mắt phiếm hồng.
“Được.”
……
Ứng Hoan cùng đài truyền hình liên hệ, lại chọn lựa ba đài truyền hình tương đối tốt để tiếp nhận phỏng vấn, chỉ là cô muốn xem bản thảo trước, những lời nói kích thích đến Ứng Trì cô đều yêu cầu hủy bỏ.
Cô không cần truyền thông tuyên dương Ứng Trì có bao nhiêu vĩ đại, cậu mới mười chín tuổi, chuyện này đối với cậu mà nói là thương tổn, cũng là tiếc nuối cả đời.
Cô chỉ là muốn cho mọi người biết, em trai của cô là người như thế nào.
Vài ngày sau, Từ Kính Dư và đội viên nhìn thấy bài phỏng vấn Ứng Trì trên TV, mọi người nhìn cậu mảnh khảnh ngồi trên giường bệnh, đều trầm mặc mà không nói chuyện.
Phóng viên: “Lúc trước chúng tôi đã phỏng vấn huấn luyện viên của cậu, anh ta nói cậu vô cùng có tiềm lực, nếu có thể dự thi, nhất định có thể lấy vé vào cửa Olympic. Hiện tại phải giải nghệ, có cảm thấy rất đáng tiếc hay không.”
Ứng Trì: “Thật đáng tiếc, nhưng không hối hận.”
Phóng viên: “Một bên là mộng tưởng, một bên là sinh mệnh của ba, đây là khảo nghiệm cực kỳ khó đối với lựa chọn của con người, đổi lại là bất kỳ ai thì đây cũng là lựa chọn rất khó khăn, có thể phỏng vấn một chút lúc cậu đưa ra quyết định thì có tâm tình thế nào không?”
Ứng Trì dừng một chút, nhìn cameras, lại cúi đầu, tự giễu mà cười cười: “Tôi kỳ thật không vĩ đại như các người đã đưa tin, lúc ấy tôi cảm thấy không công bằng, không cam lòng, đặc biệt tuyệt vọng, rất muốn trốn tránh, hiện tại nhớ tới đều cảm thấy hổ thẹn.”
Có vài giây trầm mặc như vậy.
Phóng viên lại hỏi: “Vậy sau khi cậu giải nghệ thì có tính toán gì không?”
Thiếu niên có chút mờ mịt mà nhìn màn ảnh, cậu như là quét tới cái gì, đáy mắt một lát lại khôi phục thanh minh, thấp thấp mà nói: “Tôi vẫn luôn biết sẽ có một ngày như vậy, tôi không biết về sau còn có thể quay lại quyền đài hay không, chị của tôi kể cho tôi nghe về một số vận động viên chỉ có một quả thận, chị nói sẽ đi du học, sẽ trở thành bác sĩ tốt nhất…… Tôi biết chị phí rất nhiều tâm tư, chị muốn tôi nhìn thấy hy vọng”
“Tôi liền tin chị.”
……
Phỏng vấn đến đây, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thạch Lỗi và Triệu Tĩnh Trung nhịn không được lau nước mắt, Thạch Lỗi khóc lóc nói: “Mẹ nó, tiểu tổ tông còn còn khiến tôi chảy nước mắt.”
Ngô Khởi thở dài.
……
Phỏng vấn tiến vào phần sau, tương đối nhẹ nhàng, hỏi vấn đề bắt đầu có tính bát quái, mấy vấn đề này tương đối tùy ý, điều tiết bầu không khí, Ứng Hoan liền không quá để ý mấy câu hỏi này, nếu biết phóng viên hỏi cái này cô nhất định sẽ không đồng ý!
Phóng viên cười hỏi: “Hiện tại tất cả mọi người đều đã biết chị của cậu là bạn gái Kính Vương, cậu và Kính Vương cùng đội đã hơn một năm, có phải đã được cậu ấy chiếu cố rất nhiều hay không?”
Ứng Trì mặt không biểu tình: “Không có, anh ta còn mắng tôi yếu gà.”
Phóng viên xem tình huống này, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Từ Kính Dư cũng không cấm dục như bên ngoài đồn đãi? Bằng không sao em vợ lại phản cảm với cậu ta thế này?
Phóng viên không ngừng cố gắng: “Cậu ấy đẹp trai, đánh quyền cũng tốt, còn khẳng định có thể tham gia thế vận hội. Cậu không muốn cậu ấy và chị mình ở bên nhau sao?”
Ứng Trì mặt không biểu tình: “Chị của tôi thích là được.”
Phóng viên: “……”
Qua vài giây, phóng viên hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Kính Vương có ưu điểm gì?”
Ứng Trì nghĩ nghĩ, nói: “Anh ta mỗi ngày đều giặt tất.”
Phóng viên: “……”
Ứng Hoan: “……”
Màn ảnh cố ý chuyển tới trên mặt cô, cô ngay lúc đó biểu tình đặc biệt bất đắc dĩ.
……
Từ Kính Dư trước TV: “…”
Anh quay mặt đi, nhịn không được chửi nhỏ một câu.
Thạch Lỗi cùng những người khác sửng sốt một giây, đồng thời cười ầm lên, Thạch Lỗi vỗ đùi: “Ha ha ha ha ha ha! Kính Vương, cậu cũng có hôm nay!”
Từ Kính Dư mắt lạnh nhìn bọn họ: “Lăn.”
Thạch Lỗi cười đến nước mắt đều chảy ra, sau đó lại thở dài.
……
Phỏng vấn cuối cùng, màn ảnh chuyển hướng Ứng Hoan.
Phóng viên trước khen Ứng Hoan là chị gái tốt, sau đó cười hỏi: “Ứng tiểu thư, cô có muốn nói gì với Ứng Trì không?”
Ứng Hoan liếc Ứng Trì một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía camera, gằn từng chữ một mà nói: “Khi còn trẻ dùng sức yêu, ra sức đua, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã đi qua sẽ không hối hận. Tôi rất kiêu ngạo vì Ứng Trì.”
Khi cô nói những lời này, trong ánh mắt hình như có ánh sáng.
Từ Kính Dư nhìn cô gái nhỏ trong video, khóe miệng chậm rãi cong lên một chút.
Khi nào, cô cũng có thể nói một câu với anh “Em vì anh mà kiêu ngạo?”
Lưu Sưởng ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, bỗng nhiên cảm thán: “Về sau, tìm bạn gái thì phải tìm người giống bác sĩ nhỏ, nghe lời, ngoan ngoãn, còn sẽ dỗ người……”
Thạch Lỗi phụ họa: “Đúng vậy.”
Dương Cảnh Thành: “Chỉ là tìm được bác sĩ nhỏ sẽ đuọc tặng kèm tiểu tổ tông.” Anh ta cười hì hì nhìn về phía Từ Kính Dư, “Kính Vương, cảm giác như thế nào?”
Từ Kính Dư nhìn bọn họ một cái, Ứng Hoan nghe lời sao? Cũng không nghe lời nhiều, nhưng thật sự sẽ dỗ người, lời nói giống như canh mê hồn, một chén một chén mà rót cho anh, nếu trêu chọc cô quá mức cô còn sẽ…
Sẽ càng nói lời dễ nghe, khiến anh muốn làm một số chuyện.
Mỗi lúc ấy, anh đều sẽ nhiệt huyết sôi trào.
Từ Kính Dư nhìn về phía Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành, nhàn nhạt mà nói: “Đừng hâm mộ.”
Thạch Lỗi: “…… Đệt.”
Từ Kính Dư cười cười, xoay người đi rồi.
Trở về phòng, anh gọi điện thoại cho Chu Bách Hạo, trực tiếp hỏi: “Ứng Trì giải nghệ, anh định đưa bao nhiêu?”
Chu Bách Hạo mới vừa về đến nhà, mở cửa ra, nghĩ nghĩ, nói: “20 vạn?”
Từ Kính Dư: “Thêm một số 0.”
Chu Bách Hạo: “……”
Từ Kính Dư nhàn nhạt mà nói: “Tôi sẽ chuyển tiền cho anh, mặc kệ dùng cách gì anh cũng phải khiến Ứng Hoan nhận số tiền này.”
Chu Bách Hạo trợn trắng mắt: “Sao cậu không tự đưa đi?”
“Cô ấy không cần.”
“……”
Chu Bách Hạo đi đến sô pha rồi ngồi xuống, bắt chéo chân, nhịn không được cười, “Được, tôi sẽ nghĩ xem nên đưa như thế nào.”
Từ Kính Dư nghĩ nghĩ, nói: “Chờ thi xong thì đưa.”
Chu Bách Hạo: “Ừ.”
……
Sau khi bài phỏng vấn Ứng Trì được phát sóng, độ chú ý lần này còn cao hơn, rất nhiều người cảm thấy tiếc hận thay cậu, cũng bị cậu làm cảm động, nhưng càng nhiều người chú ý đến Ứng Hoan và Từ Kính Dư, cùng với quan hệ phức tạp của cậu và Từ Kính Dư.
Trên Weibo, các đại V đăng lên đoạn video phỏng vấn Ứng Trì và Ứng Hoan, khiến cho đề tài này càng nổi hơn.
Đề tài # Anh ta mỗi ngày đều giặt tất #, có trên hot search.
Võng hữu A: Tôi mẹ nó vốn dĩ muốn khóc, sau đó lại bị một câu “Anh ta mỗi ngày đều giặt tất” cười đến muốn rớt miệng! Này thật sự cũng là ưu điểm sao?
Võng hữu B trả lời võng hữu A: Thật sự được tính là ưu điểm, đàn ông như thế này rất hiếm có, tôi đi qua phòng ngủ nam sinh, tích cóp đủ mười đôi mới chịu giặt là bình thường, em trai tôi còn bán sỉ tất chỉ đi một lần.
Võng hữu C: Được, hiện tại nhân dân cả nước đều biết Kính Vương mỗi ngày đều giặt tất.
Võng hữu D: Tôi muốn nhìn Kính Vương, Tiểu Trì, Ứng Hoan cùng khung! Cảm giác Kính Vương địa vị rất thấp.
Võng hữu F: Đau lòng Tiểu Trì, gào khóc! Đẹp trai như vậy! Không đánh quyền, kia tới giới giải trí đi! Chị sẽ theo em!
……
Đề tài # Khi còn trẻ dùng sức yêu, ra sức đua # lên hot search.
Võng hữu A: Tôi lại xem lại video lúc trước Kính Vương thi đấu xong liền hôn bạn gái, tuy rằng chỉ có bóng dáng, nhưng vẫn cảm thấy thực ngọt, hâm mộ.
Võng hữu B: Cảm giác chị gái này rất tuyệt, trước kia còn bị cư dân mạng công kích, nói cô ấy xấu, hiện tại vả mặt sao? Ảnh chụp và video quay sát mặt vậy mà vẫn rất trắng, rất xinh đẹp, cười rộ lên thật ngọt! Hơn nữa thoạt nhìn tính cách siêu tốt.
Võng hữu C: Hâm mộ, em trai và bạn trai đều đẹp trai nhưu vậy, một người dễ thương, một người tràn ngập hormone.
Võng hữu D: Xem hình, đã pts cho ba người cùng khung hình, hình ảnh jpg.
……
Ứng Hoan đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới độ chú ý sẽ cao như vậy, đầu tiên là hộ sĩ trong bệnh viện nhân cơ hội tới xem bọn họ, sau đó là người bệnh. Sau đó vừa ra bệnh viện liền có người nhận ra cô, quan tâm đến nhà cô.
Lên hot search vào lúc ban đêm, Nhan Tịch gọi điện thoại Ứng Trì.
Ứng Hoan ở bên cạnh nghe, nghe được Nhan Tịch nói muốn tới bệnh viện thăm cậu nhưng Ứng Trì cự tuyệt.
Ứng Hoan chờ cậu cúp điện thoại, cô nhịn không được hỏi: “Sao em không cho cô ấy tới?”
Ứng Trì đem điện thoại ném lên trên bàn, không có gì cảm xúc mà nói: “Lúc trước cô ấy còn nói muốn đi xem em thi đấu, hiện tại…… Dù sao không phải rất muốn gặp, thôi bỏ đi.”
Cậu vẫn sẽ khổ sở.
Ứng Hoan sờ sờ đầu cậu, không nói cái gì nữa.
Có một số việc, cần có thời gian để chậm rãi thích ứng, chậm rãi chữa khỏi.
Tết âm lịch qua đi, thi đấu sắp diễn ra, Ứng Hoan hỏi qua Ứng Trì có muốn đi xem thi đấu không, Ứng Trì khi đó đã xuất viện về nhà điều dưỡng, nếu muốn đi xem thi đấu thì có thể đi.
Cô rất muốn cậu đi xem thi đấu, cho dù cơ thể không thể thi thì ít nhất máu còn sẽ sôi trào.
Ứng Trì có chút biệt nữu nói: “Em không đi, chị đi đi, cổ vũ cho Từ Kính Dư.”
Ứng Hoan cười một chút: “Anh ấy không cần chị cổ vũ, nếu em không đi thì chị cũng không đi, ở nhà với em.”
Ứng Trì nhíu mày, thấp giọng nói: “Chị, em không có việc gì, chị không cần nhọc lòng vì em. Được rôi, em thừa nhận hiện tại em rất khó chịu, em không biết về sau muốn làm cái gì, hiện tại cũng không biết làm sao bây giờ, có chút mê mang, nhưng chị cũng không cần cái gì cũng nghĩ cho em.”
Ứng Hoan dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Chính là bởi vì em hiện tại rất mê mang, cho nên chị mới muốn ở cùng em, chờ về sau em không còn mất phương hướng thì chị mới có thể yên tâm.”
Từ Kính Dư nhất định sẽ lấy được vé vào cửa, đây là không thể nghi ngờ, sân thi đấu của anh là ở Olyimpic, đối thủ cuối cùng là Miguel.
Nhưng giai đoạn này, Ứng Trì thật sự vây ở chỗ này đi không ra, về sau liền hủy.
Cô sẽ kéo cậu ra……
Tết âm lịch qua đi, học kỳ sau của năm ba bắt đầu, Ứng Trì cũng cùng Ứng Hoan đến trường, giáo viên của cậu đặc biệt chiếu cố cậu, tự mình dạy bù cho cậu, thân thể cậu còn cần điều dưỡng, Ứng Hoan và Chung Vi Vi cơ bản mỗi ngày đều ăn cơm với cậu.
Ứng Hoan còn phải đi làm thêm, có đôi khi cô không kịp thì Chung Vi Vi liền trực tiếp qua đi tìm Ứng Trì.
Đêm trước ngày thi đấu, Ứng Hoan ghi lại một đoạn video rồi gửi cho Từ Kính Dư.
Đã là đầu xuân mùa, trong video, cô mặc một cái váy dài màu đỏ, tóc dài rũ ở trước ngực, trắng nõn tinh tế, tươi cười điềm mỹ bắn tim cho anh, sau đó dựng thẳng hai ngón tay cái quơ quơ, đôi mắt tỏa sáng: “Kính Vương, cố lên.”
Từ Kính Dư xem video hơn mười lần, sau đó gọi điện thoại cho cô. Khi đó Ứng Hoan mới từ câu lạc bộ trở lại phòng ngủ, cô đi đến ban công, đóng cửa lại, chuyển được điện thoại, thanh âm của anh mang theo chút lười biếng: “Lấy được vé vào cửa thì có khen thưởng không?”
Ứng Hoan hỏi anh: “Anh muốn cái gì?”
Từ Kính Dư nghĩ đến dáng vẻ của cô, nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên: “Muốn em.”
Ứng Hoan đầu quả tim run lên, nắm chặt tay rồi lại buông ra. Tai cô đỏ lên, loại chuyện này anh cũng muốn hỏi trước sao? Cũng muốn được cô đồng ý mới làm sao?
Cô nhỏ giọng hỏi: “Là ý em đang nghĩ sao?”
Từ Kính Dư mở mắt ra, thấp giọng nói: “Phải, chính là ý muốn lên giường với em.”
Anh càng ngày càng cảm thấy, người của mình, ăn trước vào bụng mới có thể an tâm.
Ứng Hoan cắn môi, không nói chuyện.
Từ Kính Dư cười cười: “Chờ anh trở về.”
Thi đấu kết thúc, Thiên Bác lấy được hai vé vào cửa, Từ Kính Dư không ngoài dự kiến mà giành được vị trí của hạng cân 81 kg, một người khác là Thạch Lỗi. Đến lúc này, đội tuyển nam Trung Quốc tổng cộng có sáu người vào Olyimpic, nhưng đây không phải kết quả cuối cùng, không lấy được được vé vào cửa còn có thể tham gia thi đấu trước Thế vận hội. Trần Sâm Nhiên và Dương Cảnh Thành chờ, còn sẽ tiếp tục vì Thế vận hội mà nỗ lực chiến đấu hăng hái.
Thi đấu khi kết thúc, Từ Kính Dư và Thạch Lỗi tiếp phỏng vấn.
Ngày thứ ba sau khi thi đấu, Từ Kính Dư đã trở lại, bởi vì mới vừa giành đươc vé vào cửa, còn phải ứng phó các loại truyền thông và các sắp xếp huấn luyện, anh không xác định khi nào có thời gian, cho nên ngày trở về anh không nói cho Ứng Hoan.
Ban đêm 9 giờ, Từ Kính Dư cùng một đám huấn luyện viên và lãnh đạo cơm nước xong, từ tiệm cơm ra tới, trực tiếp lấy xe Chu Bách Hạo rời đi.
Trên đường, anh gọi điện thoại cho Ứng Hoan, “Ở nơi nào?”
Ứng Hoan rất kinh hỉ: “Anh đã trở lại?”
Lại lập tức nói thêm một câu: “Ở câu lạc bộ.”
“Ở nơi đó chờ anh.”
Anh nói xong liền cúp điện thoại, Ứng Hoan chưa kịp hỏi anh có thể ở mấy ngày, nghĩ nghĩ, xoay người đi thu dọn đồ đạc.
Nửa giờ sau, Từ Kính Dư tới rồi.
Ứng Hoan đeo ba lô đi ra ngoài cửa thì thấy Từ Kính Dư dừng xe ở cửa, cô đến gần mới phát hiện, biển số xe là Chu Bách Hạo, bởi vì Từ Kính Dư có chiếc xe giống xe Chu Bách Hạo như đúc, cô nhớ rõ biển số xe.
Từ Kính Dư hạ cửa sổ xe, nhìn về phía cô: “Lên xe.”
Ứng Hoan kéo xe ra, ngồi vào ghế phụ, quay đầu nhìn anh, đôi mắt tỏa sáng: “Em còn tưởng rằng sắp tới anh sẽ không trở về cơ.”
Từ Kính Dư giơ tay, ở nàng trên gáy cô xoa nhẹ một chút, ngón tay cọ chẹ gương mặt non mịn của cô, “Qua hai ngày thì phải đi rồi, thắt dây an toàn vào.”
“Vâng.”
Ứng Hoan thắt dây an toàn, Từ Kính Dư lái xe đi, cô nói: “Trước không trở về ký túc xá, chúng ta đi dạo đi.”
Từ Kính Dư nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, không chút để ý mà nói: “Đêm nay còn muốn trở về? Không có chút giác ngộ gì sao?”
Ứng Hoan: “……”
Bên tai cô nhanh chóng đỏ ửng, khẩn trương mà gãi gãi ba lô đặt trên đầu gối.
Cô có giác ngộ, chỉ là không nghĩ tới anh vừa trở về liền……
Ứng Hoan lấy di động lặng lẽ nhắn tin cho Chung Vi Vi, nói cho cô ấy đêm nay mình không trở về phòng ngủ. Nhắn xong cũng không dám chờ xem cô ấy trả lời, vội nhét điện thoại vào ba lô, nhẹ nhàng thở phào.
Câu lạc bộ rất gần chung cư Từ Kính Dư ở, đi xe chỉ mất năm phút.
Từ Kính Dư dừng xe ở dưới lầu, anh vòng qua đầu xe, Ứng Hoan đã tự mình xuống xe, anh khẽ cười, cầm lấy ba lô của cô, “Bên trong là sách?”
Ứng Hoan: “Vâng.”
Từ Kính Dư ôm vai cô kéo lên lầu, lần đầu tiên Ứng Hoan đến đây nên nhịn không được nhìn xung quang một vòng, hoàn cảnh ở đây rất tốt, cô có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Anh ở tầng mấy?”
“Tầng 16.”
“Có chút cao.”
“Sợ cao?”
“Cũng không phải……”
Cô chính là không biết nói gì nên tìm lời để nói.
Từ Kính Dư đem người mang vào thang máy, lười nhác ôm vai cô, Ứng Hoan nhìn cửa thang máy phản chiếu bóng dáng, chàng trai thân hình cao lớn đĩnh bạt, cao hơn cô rất nhiều, làn da màu lúa mạch gợi cảm, đường cong cơ bắt ở cánh tay cong mạnh mẽ lưu sướng, tùy ý rũ trước ngực cô, còn khuôn mặt cô rất trắng, cả người càng tinh tế gầy yếu, thoạt nhìn thật không thể lăn lộn quá mức.
Đinh ——
Cửa mở.
Từ Kính Dư đưa cô ra ngoài, lúc tới gần cửa thì đưa chài khóa cho cô: “Mở cửa.”
Ứng Hoan đỏ mặt, cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa, còn chưa kịp vặn khóa thì anh đã nghiêng đầu hôn cô.
Cô “a” một tiếng, tay run run, chìa khóa chuyển được một nửa, lại phản trở về. Từ Kính Dư một bên hôn cô, một bên cầm tay cô, chuyển động chìa khóa, cửa mở ra, anh ôm cô đi vào.
Ứng Hoan nghiêng ngả lảo đảo bị anh ôm vào, đè lưng lên cửa, trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ cửa sổ sát đất chiếu đến, nhu mỹ yên tĩnh. Từ Kính Dư chờ khi cô sắp không thở không nổi mới buông tha môi cô, nghe thấy tiếng thở dốc vội vàng của cô. Anh nhắm mắt lại, nghiêng đầu cắn vành tai cô, tay chui vào trong quần áo cô, động tác có chút thô bạo cuồng dã.
Ứng Hoan vừa đau vừa ngứa, cả người đều mềm, cô giữ lại một tia lý trí, thở dốc nói: “Em, em muốn tắm rửa……”
Từ Kính Dư cười nhẹ: “Được, cùng nhau tắm.”
Anh bế ngang cô lên, đi vào phòng ngủ chính.
Từ Kính Dư bật đèn trong phòng tắm, đặt Ứng Hoan lên mặt đá cẩm thạch của bồn rửa mặt, cô dán chặt vào người anh, có chút không rõ, sao anh lại thích đặt cô ở chỗ này vậy? Ánh đèn phòng tắm không quá sáng, ánh lên khuôn mặt trắng nõn của cô, lông mi nhẹ nhàng rung động, giống hai cái quạt nhỏ.
Từ Kính Dư nhìn cô, giơ tay nhanh chóng cởi áo thun ra, một thân cơ bắp căng chặt cử động theo động tác của anh, cường tráng có lực.
Ứng Hoan bỗng nhiên run lên, rụt về phía sau một chút, bị anh đè đùi lại: “Trốn cái gì?”
Từ Kính Dư mở vòi sen, đứng vào giữa hai đùi cô, chậm rãi lột sạch đồ trên người cô, xem cả người cô nổi lên màu hồng nhạt, chờ tấm gương sau lưng cô bị sương mù làm mờ thì mới đem người ôm xuống dưới để ở trên vách tường.
Ứng Hoan bị lạnh lẽo sau lưng làm co rúm, dựa sát vào người anh hơn.
Từ Kính Dư xoay vòi hoa sen, nước ấm chảy xuống, một lát sau, cô gái nhỏ lại bị bế lên đài rửa mặt. Anh giống như rất chấp nhất với việc thay đổi tư thế, cánh môi ấm áp di chuyển theo dòng nước trên người cô. Ứng Hoan bị người giữ chặt đùi, tấm lưng mềm mại mảnh khảnh dán ở trên gương, thân thể chịu không nổi mà vặn vẹo, một chân đạp lên lưng anh, muốn nắm tóc anh lại phát hiện tóc của anh quá ngắn, cô giống như trôi nổi trên biển, không nơi nương tựa, cái gì cũng nắm không được, cuối cùng chỉ có thể dùng sức cào lên vai anh, ngẩng đầu lên khẽ ngâm nga.
Từ Kính Dư ngồi dậy, lau qua môi, dùng khăn tắm bọc cô gái nhỏ đã sớm xụi lơ ôm về giường, Ứng Hoan cảm thấy thẹn không dám nhìn anh.
Anh dán đến, cúi người hôn cô: “Sợ sao?”
Ứng Hoan cả người mềm nhũn, nhỏ giọng nói: “Sợ đau, luôn cảm thấy……”
“Cảm thấy cái gì?”
Anh kéo khăn tắm xuống, hai người liền không chút ngăn trở dính chặt lấy nhau.
Cả người anh nóng lên, Ứng Hoan nhắm mắt lại, một bộ thấy chết không sờn, nhỏ giọng nói: “Cảm thấy sẽ đau chết.”
Từ Kính Dư: “……”
Chúng ta không hiểu cái gì là thích, cũng không hiểu cái gì là yêu, chỉ có thật sự thích một người, mới có thể hiểu được cảm giác này—— Từ Kính Dư nhìn cô gái trong ngực, muốn bắt nạt, lại luyến tiếc, cô có thể làm thân thể anh nhiệt huyết sôi trào, cũng có thể làm tâm anh mềm mại trong khoảnh khắc.
Nhưng giờ phút này, anh càng muốn biến cô thành của mình.
Anh cười nhẹ cắn vành tai cô, ngực chấn động: “Anh sẽ nhẹ, được không?”
Ứng Hoan ôm lấy eo anh, cảm nhận được thân thể nóng rực của anh, nhớ tới những hành vi thân mật vừa rồi, bọn họ còn có thể làm được càng thân mật……
Mãi cho đến khi thân mật nhất.
Cô chôn đầu vào hõm vai anh, dán vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Từ Kính Dư, em đặc biệt thích anh.”
Từ Kính Dư nâng nửa người, đôi mắt đỏ lên mà nhìn cô, giọng nói hơi nghẹn lại: “Hiện tai em nói lời này là muốn anh giết em sao?”
“…… Em không có.”
Cô kinh sợ lắc đầu, vội giải thích, “Em nói thật.”
Từ Kính Dư vuốt eo cô, khóe miệng nâng lên một chút: “Nói lại lần nữa?”
Ứng Hoan bỗng nhiên thức thời mà câm miệng.
Từ Kính Dư hít một hơi thật sâu, ngồi dậy, từ trong ngăn tủ lấy ra một túi đồ vật, Ứng Hoan nhìn anh một cái, sau đó nhân cơ hội chui vào trong chăn, lại nhìn thoáng qua đồ trên tay anh.
Trong phòng không bật đèn, chỉ ánh đèn ở phòng tắm hắt vào, toàn bộ phòng đều nhu ám, ái muội.
Cô thấy đồ trên tay anh, khẩn trương hỏi: “Thứ gì?”
Từ Kính Dư xoay người quay lại ngăn chặn cô, Ứng Hoan cố nhìn đồ vật trên tay anh, loáng thoáng thấy rõ hai chữ: Bôi trơn……
Cô ngây ngốc.
Từ Kính Dư cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn: “Thử xem?”
Ứng Hoan: “……”
Tới bước này rồi, cô còn có thể nói không sao?
Khi kết thúc, Ứng Hoan chôn gương mặt phiếm hồng xuống gối, gối đầu đều ướt rồi, cả người thoạt nhìn rất đáng thương. Từ Kính Dư bế cô lên, để cả người cô ghé vào người anh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, có chút bất đắc dĩ mà cười: “Ứng Tiểu Hoan, hôm nay chỉ một lần, lần sau sẽ không chỉ có như thế này đâu.”
(Ơ, chính là chỉ có thế này thôi, tôi cũng không ngờ nó chỉ có thế này)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]