Edit: Qing Yun 
Từ Kính Dư nói một câu khiến tiểu tổ tông đang nằm trên giường bệnh tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bộ dáng la hét tức giận kia khí thế mười phần, chỉ còn thiếu điều làm rách luôn miệng vết thương thôi. 
Ứng Hoan vội đè cậu lại, trấn an nói: "Sẽ không, em đừng nghe anh ấy nói bậy." 
Đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra, còn tức giận, còn xù lông, vậy là tốt rồi. 
Ứng Trì bị Từ Kính Dư làm tức giận đến không nhẹ, nói cậu yếu gà thì cũng thôi đi, còn nói cậu không tìm được bạn gái, quan trọng là cậu thiếu một quả thận, kêu cậu tìm bạn trai... 
Đây là trần trụi cười nhạo! 
Thiếu niên lôi kéo chăn gào thét: "A a a a a, anh cút! Cút ra khỏi phòng bệnh của tôi! Cút trở về Tam Á!" 
Từ Kính Dư rũ mắt nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không còn nhiều, anh nhìn thiếu niên đang muốn nhảy lên đánh với anh một trận, quay sang nhìn Ứng Hoan, nâng cằm cô lên —— 
"Tiễn anh." 
Hai chữ. 
Ứng Hoan a một tiếng, nhìn về phía Ứng Trì, không quá yên tâm. 
Chung Vi Vi cười tủm tỉm nhấc tay: "Cậu đi đi, tớ ở đây cho." 
Ứng Trì hừ một tiếng. 
Chung Vi Vi nhìn về phía cậu: "Em không vui khi chị ở đây sao?" 
Ứng Trì sửng sốt một chút, vội giải thích: "Không có, em không nói như vậy, em hừ là hừ người kia." 
Chung Vi Vi nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm: "Vậy là tốt rồi." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-yeu-em/3253835/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.