🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Rùa

Từ Kính Dư cười nhẹ, trả lời Ứng Hoan.

【 Được thôi, khi nào? 】

Ứng Hoan ngẩng đầu nhìn bạn cùng phòng, Chung Vi Vi cười nói, "Chờ bọn họ thi đấu trở về đi."

Ứng Hoan gật đầu, nói với Từ Kính Dư kết thúc trận đấu sẽ mời khách, Từ Kính Dư gửi lại một icon ok, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng lười biếng của anh khi làm động tác này, khóe miệng cười một cái, trả lời anh.

【 Được, 】

Cô đem điện thoại tiếp tục nạp, Lâm Tư Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh, "Khi nào bọn tớ đi? Làm sao lấy vé?"

Ứng Hoan nghĩ nghĩ nói: "Câu lạc bộ muốn đi trước hai ngày, còn có các hạng mục thi đấu khác, thi đấu Quyền Anh ngày 13 thi vòng loại, ngày 15 thi bán kết, trận chung chết phải mấy ngày sau... Các cậu mua vé máy bay vào ngày 12 đi, ngày 15 xem trận bán kết xong tớ sẽ về cùng các cậu. Tớ sẽ kêu Ứng Trì lấy vé cho tớ, đưa cho các cậu truớc, chờ tớ qua bên kia xem tình huống thế nào rồi quay lại nói cho các cậu..."

Đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia thi đấu thế này, tình hình cụ thể thế nào cũng không rõ lắm.

Nhưng sắp khai giảng, tối ngày 16 sẽ khai giảng rồi, không thể đến trễ.

Thời gian sinh viên năm nhất nhập học cũng đến rồi, Ứng Trì muốn nhập học sau, không nghĩ tới phải đối mặt với sự thật ngày nhập học trước ngày đi thi đấu một ngày.

Ngày đó Ứng Hoan không đến câu lạc bộ, cùng Chung Vi Vi theo Ứng Trì đi nhập học.

Ứng Trì đi phía trước các cô.

Chung Vi Vi nhìn bóng dáng thiếu niên đĩnh đạc như tùng phía trước, tiến đến gần Ứng Hoan lặng lẽ nói bên tai cô: "Cậu nói thật sao? Ngành của Ứng Trì chỉ có hai người?"

Cổ sinh vật là một ngành thần kỳ, có sau trường đại học ở Bắc Kinh đào tạo ngành này, đại học A cũng có ngành này, sinh viên ít đến thảm.

Thời điểm Ứng Hoan biết Ứng Trì đăng ký ngành này, cô không dám nói với cậu mỗi năm ngành này không vượt quá năm người, cô cố ý đi hỏi một chút, phát hiện năm nay càng thê lương, chỉ có hai người.

Ứng Trì luôn thích náo nhiệt, bất cứ nào nào thì duyên của cậu với mọi người cũng không tồi, cho dù lúc mới đến câu lạc bộ mọi người đều không quá thích thiếu niên động chút liền xù lông, thời qua qua dần, mọi người phát hiện tiểu tử này còn rất đáng yêu, vui vẻ như ánh mặt trời, đơn thuần nhiệt huyết.

Tiếp đón Ứng Trì là hai học tỷ, khi nhìn thấy Ứng Trì đôi mắt sáng lên có thể so với bầu trời sao.

"Oa, ngành chúng ta còn có học đệ xinh đẹp như vậy?"

"Bị lừa tới?"

Ứng Trì gãi đầu, có chút ngượng ngùng: "Em..."

Học tỷ nhìn cậu chằm chằm, lại nhìn hai nữ sinh xinh đẹp phía sau cậu, khụ một tiếng, nhìn về phía các cô, không phải là bạn gái đấy chứ? Ứng Hoan cười cười: "Tôi là chị cậu ấy."

Chung Vi Vi: "Tôi cũng là chị cậu ấy."

Ứng Trì: "..."

Cậu gãi gãi đầu, nhìn về phía học tỷ, hỏi vấn đề mà cậu sợ nhất, "Cái kia, học tỷ, ngành của chúng ta có mấy người?"

Học tỷ thương hại mà nhìn cậu, dơ ngón tay.

Ứng Trì mờ mịt: "Một?"

Học tỷ: "Không phải, là hai người, ngành này có hai người, còn có một tiểu học muội, vừa lúc một nam một nữ, âm dương phối hợp..."

Ứng Trì chỉ cảm thấy hai mắt đầu tối lại, sống không còn gì hối tiếc.

Ứng Hoan đã biết sẽ như vậy, cô thở dài, đi lên dỗ cậu, "Không có việc gì, về sau thời gian đa phần em đều ở câu lạc bộ, còn phải thường xuyên xin nghỉ, không có hoạt động của lớp, không phải còn có hoạt động của đoàn sao?"

Ứng Trì vừa nghe, cuối cùng phục hồi lại tinh thần, cậu nhìn về phía Ứng Hoan, tưởng tượng một chút...

Nhưng một khoa chỉ có hai người, nghĩ lại vẫn cảm thấy thê lương.

Chung Vi Vi cười tủm tỉm: "Nếu em cảm thấy buồn chán, có thể tới tìm chị, chị Vy mang em đi chơi."

Ứng Trì: "..."

Không phải, sao lời này nghe lại kỳ quái như vậy?

Học tỷ ngành Cổ sinh vật cũng tủm tỉm cười: "Bằng không, học tỷ cũng có thể dẫn em đi chơi."

Ứng Trì: "..."

Mặt cậu đỏ lên, không tự nhiên mà nói: "Không, không cần, em thích huấn luyện cùng đánh quyền hơn."

Học tỷ: "..."

Tiểu học đệ, em như vậy thì không thể tìm được bạn gái!

Nhập học kết thúc, ba người cùng đi ăn cơm, Ứng Hoan nói Ứng Trì về lấy vé, Ứng Trì và cơm trong chén, hàm hồ nói: "Hôm nay Từ Kính Dư không đến câu lạc bộ, em không lấy được, ngày mai anh ta đến em sẽ lấy cho chị."

"Vậy cũng được."

"Ngày mai tập hợp ở đường Tây Môn lúc 8 giờ, chị đừng quên."

"Ừ, chị không quên."

Ngày hôm sau, Ứng Hoan dậy thật sớm, chưa đến 7 giờ đã dậy rồi, Khương Manh cũng thức dậy rất sớm, tiếng đồ trang điểm chạm nhau vang lên liên tục, Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi bị đánh thức, Lâm Tư Vũ khi rời giường hay nổi nóng, ngồi trên giường phát giận: "Cậu không thể nhẹ một chút sao? Không biết tớ còn đang ngủ?"

Khương Manh xin lỗi: "Thực xin lỗi, tớ sốt ruột."

Lâm Tư Vũ: "Vội vã đi đầu thai?"

Khương Manh: "..."

Chung Vi Vi vội trấn an nói: "Đừng tức giận, không phải cô ấy muốn đi cùng Ứng Hoan đến đường Tây Môn lấy vé sao, cho nên mới dậy sớm như vậy."

Tối hôm qua đã nói, Khương Manh dậy sớm đi lấy vé cùng Ứng Hoan.

Ứng Hoan nhìn bọn họ, cười "Các cậu tỉnh thì dậy hết đi, cùng tớ đến đường Tây Môn ăn cơm, sau đó đi lấy vé."

Khương Manh lạnh mặt, quay lại tiếp tục trang điểm.

Lâm Tư Vũ cùng Chung Vi Vi rời giường.

7 giờ, Ứng Hoan đeo ba lo, kéo hành lý chuẩn bị đi ra thì di động vang lên.

Cô nhìn thoáng qua, là số lạ.

Cô nghi hoặc nghe máy, liền nghe thấy thanh âm trầm thấp quen thuộc nói: "Bác sĩ nhỏ, tỉnh ngủ chưa?"

Ứng Hoan: "..."

"Chưa tỉnh?"

Ứng Hoan vội nói: "Tỉnh, hiện tại muốn đi ra ngoài."

Từ Kính Dư cười nhẹ: "Vậy vừa lúc, tôi đang ở dưới ký túc xá, cô xuống dưới đi."

Ứng Hoan sửng sốt, "A? Anh ở dưới ký túc xá của tôi?"

Khương Manh nghe thấy, lập tức nhìn qua.

"Ừ, xuống lầu đi."

Cắt đứt điện thoại, Ứng Hoan nhìn về phía mọi người, "A..Từ Kính Dư ở dưới lầu, mang vé cho chúng ta."

Lâm Tư Vũ cười tủm tỉm: "Ồ, mặt mũi cậu cũng thật lớn, còn có thể làm Kính Vương mang vé đến, quan hệ hai người từ khi nào lại tốt như vậy? Anh ấy không phải muốn theo đuổi cậu chứ?"

Ứng Hoan nhe răng, làm lộ ra niềng răng, mặt không biểu tình nói: "Cậu cảm thấy có khả năng sao? Ai thích em gái niềng răng?"

Lâm Tư Vũ nhìn cô, chớp mắt nói: "Niềng răng bỏ đi không phải sẽ rất xinh đẹp sao? Có thể anh ấy muốn bắt cậu vào tay ngay khi cậu còn đeo niềng răng, cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, chứ chờ đến khi cậu xinh đẹp thì không phải theo đuổi càng khó sao? Hơn nữa... Đối với niềng răng của cậu mà còn có thể hôn được, cái này chính là chân ái."

Ứng Hoan: "..."

Cô cũng không muốn để người khác hôn niềng răng của mình.

Khương Mạnh cúi đầu, thúc dục nói: "Đi nhanh đi, không phải nói anh ấy ở dưới lầu sao?"

Vài người vội vàng xuống lầu.

Hôm nay Ứng Hoan mặc đồng phục của đội, áo thun màu đỏ, quần có màu đỏ và màu trắng đan xen, làn da cô rất trắng, dáng người mảnh khảnh, tóc buộc đuôi ngựa, tươi trẻ tràn đầy tinh thần, ăn mặc rất đẹp.

Chỉ là..

Một thân màu đỏ, thấy thế nào đều rất có phong cách.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy nam nhân mặc đồng phục màu đỏ dựa vào cửa xe, vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Thời gian còn sớm, nhưng dưới ký túc người đi lại không ít, Ưng Hoan đứng ở bậc thang trước cửa nhìn về phía Từ Kính Dư. Lâm Tư Vũ nhìn anh, cảm thán câu: "Hôm nay Kính Vương vẫn đẹp trai đến người và thần đều căm phẫn, đi thôi."

Ứng Hoan: "..."

Cô gật đầu, mang theo hành lý xuống bậc thang.

Chung Vi Vi đang muốn giúp, Từ Kính Dư đã đi mấy bước lại đây, đoạt lấy hành lý, anh nhìn ba nữ sinh phía sau cô, không nghĩ đến cô sẽ dẫn bạn đến.

"Chào buổi sáng...", Khương Manh hướng anh cười cười.

"Chào buổi sáng, Kính Vương."

Từ Kính Dư gật đầu với bọn họ, bước một bước hai bậc thang đi xuống, đem hành lý bỏ xuống đất.

Ứng Hoan nhìn anh cười: "Chào buổi sáng, anh không đến đường Tây Môn tập hợp sao?"

Từ Kính Dư móc từ trong túi ra mấy cái vé đưa Ứng Hoan, không chút để ý mà cười: "Còn không phải mang vé đến cho cô sao?"

Ứng Hoan chớp mắt, cầm lấy vé, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Cô quay đầu đưa vé cho Chung Vi Vi, Chung Vi Vi cầm vé hướng Từ Kính Dư vẫy vẫy, cười tủm tỉm: "Cảm ơn, Kính Vương."

"Không có gì, việc nhỏ thôi."

Từ Kính Dư nói, trên dưới đánh gía Ứng Hoan, phát hiện cô mặc màu đỏ khá xinh đẹp, làn da trắng nõn tựa như có thể nhéo ra nước, vì niềng răng nên hai bên má cô hơi phồng, anh hướng cô dương dương cằm: "Đi thôi, lên xe trước."

Ưng Hoan gật đầu, Khương Manh nhịn không được hỏi: "Cái kia, thời gian còn sớm, anh cùng đi ăn sáng đi."

Từ Kính Dư liếc cô một cái: "Tôi ăn rồi, mọi người đi đi."

Anh kéo valy bỏ vào cốp xe.

Quay đầu nhìn Ứng Hoan.

Tay vẫy cô: "Qua đây."

Thất thần làm gì?

Ứng Hoan vội quay đầu nói với Chung Vi Vi: "Tớ đi trước đây, các cậu đi ăn sáng đi, lát nữa tớ mua gì đó rồi lên xe ăn cũng được."

Chung Vi Vi cười: "Đi thôi, mấy ngày nữa gặp ở sân vận động."

Ứng Hoan gật đầu, đeo balo chạy chậm qua, cửa sổ xe ghế phụ chậm rãi trượt xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn ôn hòa, Chu Bách Hạo cười nhìn cô: "Chào buổi sáng, Ứng Hoan."

Ứng Hoan dừng bước, có chút kinh ngạc: "Chu tổng... chào buổi sáng."

"Lên xe."

Từ Kính Dư vòng qua, mở cửa xe nhét người vào trong, Ứng Hoan dịch vào trong, anh chen vào ngồi bên cạnh, đóng cửa xe lại, lấy một cái túi nhét vào ngực cô, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.

"Bữa sáng, mẹ tôi làm nhiều."

Ứng Hoan ôm túi ngẩng đầu nhìn anh, tiếng nói mềm nhỏ: "Cảm ơn."

Từ Kính Dư duỗi đôi chân dài, lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô, cười nhẹ: "Cảm ơn như thế nào?"

Ứng Hoan: "..."

Về sau cô không bao giờ cảm ơn anh nữa.

Chu Bách Hạo kêu tài xế lái xe, quay lại nói một câu: "Trực tiếp ngồi xe của tôi đến sân bay đi, nói với Ngô Khởi một tiếng là được."

Ứng Hoan theo bản năng nhìn về phía Từ Kính Dư, không phải đi tập hợp ở đường Tây Môn sao?

Từ Kính Dư: "Đưa bọn tôi đến đường Tây Môn."

Chu Bách Hạo cười cười: "Không phải đều giống nhau sao?"

"Không giống nhau."

"Được được được, lão Lý, đi đường Tây Môn."

Ứng Hoan cắn bánh trứng, tải phải xé gói màng của ống hút, Từ Kính Dư rũ mắt, thoáng nhìn động tác chậm rì rì của cô, trực tiếp lấy ống hút cắm vào bình sữa, đưa cho cô, thuận miệng hỏi: "Vừa nãy cô muốn cùng bạn cùng phòng đi ăn sáng sao?"

Ứng Hoan tiếp nhận: "Bọn họ muốn đi lấy vé, tôi cho rằng anh sẽ đến thẳng đường Tây Môn."

Vốn là như thế, nhưng Chu Bách Hạo và Từ Kính Dư ở cùng một tiểu khu, Chu Bách Hạo cũng phải đi Thiên Tân, Từ Kính Dư liền đi cùng anh đến đây, bọn họ ra cửa rất sớm, không kẹt xe nên tới sớm. Từ Kính Dư liền mang vé đến ký túc xá.

Anh nhìn thoáng qua Ứng Hoan, cái bánh trứng ăn nửa ngày cũng không xong, cái miệng nhỏ giống như mèo con uống nước, anh nào biết đeo niềng răng thì bất tiện thế nào.

Ở ký túc xá, mấy người Chung Vi Vi nhìn xe rời đi.

Bên cạnh có nữ sinh nhỏ giọng: "Nam sinh mặc đồng phục màu đỏ vừa nãy thật đẹp trai!"

Cô gái đi cùng cười: "Đúng vậy, nữ sinh vừa rồi là bạn gái đi? Đồ tình nhân, chỉ là bạn gái anh ta không quá xinh đẹp, miệng có chút kỳ quái..."

Chung Vi Vi quay đầu nhìn, cười tủm tỉm: "Miệng kỳ quái là do đeo niềng răng, Ứng Hoan rất xinh đẹp, mấy người không biết, nam sinh thích cậu ấy không có cách nào kiềm chế."

Hai nữ sinh: "..."

Hai người ngượng ngùng nhìn Chung Vi Vi, mặt xám xịt rời đi.

Lâm Tư Vũ cười ra tiếng: "Cậu làm gì mà nói ra tên Ứng Hoan, ngày nào đó Từ Kính Dư muốn tìm bạn gái, cô ấy không phải sẽ mất mặt chết?"

Chung Vi Vi nghĩ, cũng có chút hối hận.

"Tớ không cẩn thận..."

"Thôi, đi nào, đi ăn sáng."

Hai người khoác tay nhau, Khương Manh đi sau, tâm tình có chút hạ xuống.

Gần đường Tây Môn có điểm dừng xe bus, các đội viên đều đến đủ, một đám người đứng ngoài trạm xe ăn sáng, mặc đồng phục đỏ phá lệ thu hút ánh nhìn.

Chu Bách Hạo dừng xe phía trước trạm, Từ Kính Dư xuống xe trước.

Chu Bách Hạo quay đầu lại nhìn Ứng Hoan: "Ứng Hoan ngồi xe tôi đi, không cần lấy hành lý."

Ứng Hoan để balo trên đùi, hướng cửa xe bên kia mở ra, nghe vậy đang muốn cự tuyệt, đã bị một cánh tay lấy balo ra ngoài, Từ Kính Dư dẫn theo cô, nhìn về phía Chu Bách Hạo, nhàn nhạt mà nói: "Cô ấy chắc chắn muốn đi cùng tôi, không thấy bọn tôi đều mặc đồng phục của đội?"

"Mở cốp xe ra."

Chu Bách Hạo: "..."

Lão Lý do dự một chút, mở cốp xe.

Từ Kính Dư lấy valy hành lý của Ứng Hoan ra, nhìn Ứng Hoan còn đang đứng bên kia, cười nói: "Như thế nào? Muốn ngồi Mercedes?"

Ứng Hoan không để ý tới anh, hướng Chu Bách Hạo xin lỗi: "Tôi đi theo bọn họ thôi, Ứng Trì cũng ở trên xe, tôi phải chăm sóc nó..."

Chu Bách Hạo đã từng thấy Ứng Hoan dỗ Ứng Trì, cũng nghe Ngô Khởi kể một số việc của hai chị em họ, anh cũng ở trong nhóm chat, dĩ nhiên biết bọn Thạch Lỗi kêu Ứng trì là tiểu tổ tông.

Anh cười nhạo.

Thật đúng là tiểu tổ tông.

Chu Bách Hạo cười nhìn Ứng Hoan: "Cũng Được."

Ứng Hoan xoay người, đoạt lại balo trên tay Từ Kính Dư, nhớ tới lời anh vừa nói, hừ khẽ: "Tôi còn muốn ngồi máy bay tư nhân, anh có ý kiến sao?"

Cô gái nhỏ nói xong, đeo balo lên lưng, xoay người bước đi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.