Đến khi tỉnh lại anh thấy khung cảnh quen thuộc trần nhà phòng ngủ của hai người cùng với khuôn mặt lo lắng của cô.
"Thiếu gia, cậu không sao chứ!"- Bàn tay mềm mại của cô sờ khuôn mặt anh.
Phó Huy Nhân nắm tay cô kéo mạnh một cái cô ngã vào người anh.
" Thiếu Gia."- Mạc Uyển Đình kêu lên tiếng khuôn mặt cô đỏ ửng.
Phó Huy Nhân tiến tới hôn lên môi cô, Mạc Uyển Đình ôm lấy cổ anh.
"Thiếu gia có biết em lo thế nào không? Sau này cậu không được như vậy nữa!"- Mạc Uyển Đình nghiêm túc nói khuôn mặt đâu nghiêm nghị.
"Em đang nạt chủ nhân của mình sao?"-Phó Huy Nhân thảnh nhiên nói thì khuôn khuôn mặt cô trở lên tội nghiệp.
Vì quá lo lắng cho anh mà cô lại vượt quá quyền hạn của bản thân.
"Xem ra tôi đã quá chiều hư em rồi!"
"Không có đâu thiếu gia."- Mạc Uyển Đình xấu hổ che mặt mình nói.
"Phải trừng phạt em mới được. Đi mau cơm cho tôi đi. Tôi muốn ăn cơm em nấu."
"Hả. Nấu cơm ."- Mạc Uyển Đình lúng túng lâu nay cô đâu có biết nấu cơm.
"Thiếu gia em không biết nấu, lỡ nấu không ngon thì sao?"
"Em lại muốn cãi lại lệnh tôi sao?"
"Không có em đi nấu liền."- Mạc Uyển Đình liền rời khỏi người anh chạy mất dạng.
Đúng là mệt quá đi! Thật ra anh biết cô rất sợ trời mưa khi còn bé cô luôn dúc vào lòng mẹ anh một mực đòi ngủ cùng bà.
Mạc Uyển Đình dưới sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944291/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.