Mạc Uyển Đình nhận được kết quả đôi tay cô không ngừnh rung lên. Cố Tuyết Lệ liền lao tới ôm lâ cô vào lòng khóc lức nở. Mạc Uyển Đình vẫn còn chưa tiêu hoá được thông tin vừa mới nhận Vương Lập Tần và Cố Tuyết Lệ đã đưa cô về nhà họ. Nó chỉ là căn nhà nhỏ ở khu nhà nghèo bỗng nhiên một con xe sang đi vào khu nhà. Hai người kia từ trên xe sang bước xuống khuôn mặt đã ngang với đường dây điện.
Mạc Uyển Đình vẫn mơ màng bước vào căn nhà cũ kỹ bên trong còn hai người nữa ngỡ ngàng.
"Uyển Đình, đây là chị gái và em trai tôi. Vương Hiểu Tâm và Vương Đức Hải ."
"Vậy trước đây con tên là gì?"
"Vương Tiểu Uyển."- Cố Tuyết Lệ nhẹ nhàng nói.
Mạc Uyển Đình nhìn hai người trước mặt người con gái thực sự rất giống cô.
"Tiểu Uyển mau mau ngồi đi con."- Cố Tuyết Lệ kéo cô ngồi xuống bàn.
Vương Hiểu Tâm nhìn bộ đồ hàng hiệu trên người cô liền mê mẩn ánh mắt cũng mỉm cười với cô. Vương Đức Hải cũng để ý đến chiếc đồng hồ giới hạn trên tay cô.
Nhìn hoàn cảnh gia đình mình trong lòng Mạc Uyển Đình vẫn rất hoang mang.
"Tiểu Uyển, còn đừng để ý nhà chúng ta có chút khó."
"Đều không phải do em ấy sao năm đó tự dưng chạy lung tung. Nếu không gia đình mình cũng đâu có tốn bao nhiêu tiên tìm em ấy."
"Hiểu Tâm con nói gì vậy. Tiểu Uyển khi đó còn nhỏ mà! Thật may giờ chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944290/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.