Phó Huy Nhân từ ngoài bước vào đỡ lấy cơ thể yếu ớt đang rung lên vì sợ hãi của cô, những gì bản thân mình nghe được.
"Thiếu gia."- Mạc Uyển Đình vừa gọi một tiếng cơn đau truyền đến máu giữa hai chân chảy ra khiến cô không trụ nổi mà ngất đi.
Phó Huy Nhân thấy cô ngất đi cũng không nhiều lời lườm bọn họ còn đang ấp úp không lên lời thì đã bế cô rời đi ngay.
"Này cậu kia, cậu làm gì thế cậu bế con gái tôi đi đâu."- Cố Tuyết Lệ hét lớn nhưng không đuổi kịp anh.
Sau khi anh bế cô rời đi một đôi giày cao góp sang trọng bước vào nhà khiến hai người kia sợ tái mặt.
"Tôi đã cảnh cáo các người không được tới con gái tôi hình như các người không hiểu tiếng người thì phải?"- Ánh mắt Mạc Linh nhìn bọn họ khiến họ không lạnh mà rung.
Phó Huy Nhân đưa cô tới bệnh viện sau khi cấp cứu đã được đưa vào phòng hồi sức Mạc Linh mới vội vàng chạy tới.
"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi! Con bé bị sao chạy rất nhiều máu."
"Chúng tôi thành thực xin lỗi chúng tôi không thể giữ được đứa bé. Gia đình cố gắng an ủi bệnh nhân đừng để cô ấy quá cúc động."- Bác sĩ vừa tháo khẩu trang nói.
"Sảy thai sao? Tại sao lại sảy thai."- Mạc Linh chau mày hỏi.
"Là do pha chạm mạnh đứa bé còn quá nhỏ."- Bác sĩ bổ xung thêm.
"Pha chạm sao? Bọn khốn nạn đó dám dụng vào bảo bối của tao chúng chán sống rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944285/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.