Trì Tiểu Thiên vẫn đi ra ngoài.
Hai tay cậu cắm vào túi, cằm vùi vào trong cổ áo, thanh niên một đôi mắt linh động, màu nâu đầu tóc mềm mại, gò má trắng nõn, cậu rũ đầu, âm thanh có chút nhỏ: "Ta đến đây mấy tháng rồi?"
Hệ thống cảm giác Trì Tiểu Thiên thay đổi rõ ràng, càng ngày càng khiến người ta cảm thấy khó có thể chưởng khống, cảm giác có chút xa không thể với tới khoảng cách: "Không sai biệt lắm bốn tháng."
Trì Tiểu Thiên "À" lên một tiếng.
Ly giờ chết của hắn còn lại nửa năm.
Hệ thống quan sát Trì Tiểu Thiên, nội tâm nói: "Ngươi hỏi cái này làm cái gì?"
Trì Tiểu Thiên đột nhiên kích động: "Còn nửa năm nữa a. Ta thanh tâm quả dục lâu như vậy rồi! Thật vất vả ra tay làm tan mây nhìn thấy ánh trăng, hắn còn nói không động vào ta! Dựa vào cái gì!"
Muốn tìm bất mãn biểu hiện lâm sàng, liền xưng **.
Hệ thống co quắp: "Cho nên?"
Trì Tiểu Thiên đứng ở trên đường phố: "Ta đêm nay muốn lưu luyến bụi hoa, qua đêm không về."
Hệ thống: "Háo sắc đừng tìm nhiều cớ như vậy."
Tuy rằng không thể lý giải, nhưng nó tôn trọng ký chủ.
Trì Tiểu Thiên khoảng thời gian này bị quản rất nghiêm, không phải đi học thì chính là về nhà, phố đều rất ít đi dạo, Đường xá căn bản không quen, hắn định đón xe đi quán bar Trần Minh Hàn nói, bỗng nhiên cậu ngửi thấy được mùi hạt dẻ xào.
Vừa quay đầu lại chính là tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-lam-gi-khac-ngoai-nhuong-nam-chinh-yeu-ta/1876366/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.