Trì Tiểu Thiên ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy, có thể là cậu muốn có ý định lãng quên chuyện tối ngày hôm qua, cậu không suy nghĩ về Thẩm Triệt lắm, lại nói là đã hơn một giờ chiều, Thẩm Triệt khẳng định đã đi tới công ty.
Cậu đi xuống, dưới lầu mở ti vi, rõ ràng người chủ trì đang phát báo tin quốc tế, kinh tế mậu dịch, tiểu quốc chiến tranh, chỗ nào đó đã xảy ra sinh vật xâm lấn phá hủy môi trường sinh thái địa phương...
Cậu giống như nhập định bị phạt đứng tại chỗ, trong đầu tất cả đều là mới vừa phát nội dung tin tức.
Cậu hiện đang không muốn đối mặt với Thẩm Triệt.
Thẩm Triệt mấy ngày nay lại nghỉ phép.
Hắn có nhiều thời gian: "Xuống rồi thì tới dùng cơm."
Trì Tiểu Thiên vò tóc, có điểm khó xử, nhưng vẫn đi xuống: "Tiểu thúc."
Cao đặc trợ mới gọi nhà bếp mang món ăn lên, hắn không biết chuyện tối ngày hôm qua, mà nhận ra được hai chú cháu không khí quái dị, đặc biệt là Trì Tiểu Thiên, trốn trốn tránh tránh, hình như là làm chuyện đuối lý như bị hút khô dương khí, sụp eo ủ rũ cạch cạch không một chút tinh thần.
Trì Tiểu Thiên nhận định tối hôm qua Thẩm Triệt là bị ma quỷ ám ảnh, hắn nhắc nhở chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải chỉ là bị gặm một miếng thôi sao, mặc dù là nghĩ như vậy, hắn vẫn là theo bản năng chọn cái vị trí cách Thẩm Triệt xa nhất.
Căng thẳng thần kinh thoáng trì hoãn, hắn còn có thể cười được, thanh niên môi hồng răng trắng, trắng nõn hai má mềm mại: "Ta đói, là cơm tẻ hay là mì sợi? Ta muốn ăn gạch cua, ngày mai gọi vương mụ cho ta làm gạch cua tiểu lung bao."
Vô tâm vô phế.
Thẩm Triệt tắt ti vi, cũng không muốn yêu cầu Trì Tiểu Thiên ngồi xích lại: "Cơm tẻ, nhà bếp làm tôm."
Trì Tiểu Thiên thích ăn hải sản tươi mà ghét lột vỏ, đôi mắt đầu tiên là sáng lên, liền cúi đầu lầm bầm thanh: "Phiền phức a."
Sáu món ăn hai canh, Nhiều món mà số lượng thì ít.
Tôm xào sả ớt, tiêu cùng quả ớt bị kích phát ra hương vị cay nồng, hấp dẫn câu hồn.
Trì Tiểu Thiên lột hai con thì có chút thiếu kiên nhẫn, mà tôm ăn ngon, thơm ngon cay cay ăn vào bên trong có chút tê lưỡi, vương mụ biết cậu thích ăn cay, nghiên cứu ra món ăn càng phù hợp khẩu vị với cậu, đã triệt để chinh phục dạ dày cậu.
Thẩm Triệt không giống Trì Tiểu Thiên thích ăn cay như thế, nhưng cũng có thể ăn được, thấy Trì Tiểu Thiên một bên thèm chảy nước miếng một bên còn ghét bỏ bộ dáng, cảm thấy có chút buồn cười: "Ngươi đưa ta giúp ngươi lột."
Trì Tiểu Thiên muốn ăn không muốn làm.
Cậu nhanh chóng đưa qua, lau khô ráo tay sau đó chỉ huy: "Lột xong chấm một chút sốt rồi hãy thả vào trong bát của ta." Nói xong còn dùng cùi chỏ thúc giục, "Nhanh lên."
Cao đặc trợ đã quen Trì Tiểu Thiên không lớn không nhỏ, mà có lúc vẫn là sẽ cảm thấy Trì Tiểu Thiên to gan lớn mật, giống với hiện tại, hắn khóe môi co quắp, chủ động tiến lên: "Tiên sinh..."
Vẫn là hắn để đến giúp Trì thiếu gia lột đi.
Thẩm Triệt đang lột tôm, có mấy người vô luận làm cái gì đều làm người cảm giác vui tai vui mắt, anh tuấn cao lớn nam nhân khí độ thanh thản, còn có thời gian bận tâm nhắc nhở Trì Tiểu Thiên: "Chậm một chút, chớ mắc nghẹn."
Trì Tiểu Thiên là thật đói bụng, mười tám mười chín tuổi chính là tuổi đang phát triển, đừng nói đói một bữa, chính là ăn no được mấy tiếng là đói bụng lại. Cậu vùi đầu bới cơm, thịt xé sợi với cá trộn cơm tuyệt nhất, chỉ đáp hai tiếng: "Ừ."
Thẩm Triệt thấy thế nhíu mày, đem đút tới Trì Tiểu Thiên bên mép tôm quẹo đi bỏ vào chính mình trong bát, Trì Tiểu Thiên chấn động, ánh mắt lên án, còn dùng đầu vây quanh Thẩm Triệt, Thẩm Triệt đem đầu cậu đẩy ra.
Thẩm Triệt: "Ăn cơm, đừng nghịch."
Trì Tiểu Thiên: "Ngươi chọc ta trước!"
Thẩm Triệt: "Con này cho ngươi."
Trì Tiểu Thiên: "Ta muốn con kia."
Thẩm Triệt: "Cái kia không cho."
Trì Tiểu Thiên tiếp tục vây quanh Thẩm Triệt.
Cao đặc trợ yên lặng đem bước ra chân thu hồi lại, cúi đầu làm bình hoa, lão bản thật sự càng ngày càng trẻ con, cao đặc trợ thanh niên ưu tú lại lộ ra một cái tiêu chuẩn mỉm cười, Trì Tiểu Thiên nhìn thấy, cậu đến cơm đều ngừng ăn chỉ nhìn chằm chằm.
Cao đặc trợ: "..."
Cao đặc trợ lạnh lùng lùi về sau một bước.
Tự nhận là hiền lành Trì Tiểu Thiên: "..."
Hừ, cậu sớm muộn gì cũng phải lấy thước đo góc đo một phen.
Thẩm Triệt lột sạch tôm, dùng vải mềm lau khô tay xong hỏi: "Tiểu thiên đang nhìn cái gì?"
Trì Tiểu Thiên cũng không che giấu: "nhìn Cao đặc trợ."
Thẩm Triệt có chút hiếu kì: "Cao đặc trợ rất dễ nhìn?" Trì Tiểu Thiên luôn nhìn chăm chú hắn.
Trì Tiểu Thiên kề sát bên tai Thẩm Triệt nói nhỏ: "Ngươi có cảm giác hay không hắn cười rất giống búp bê barbie?"
Ướt át nhiệt khí chui vào tai, như lông chim lướt qua trái tim tê dại. Thẩm Triệt hỏa khí dâng trào, hắn liếc mắt, tiếng nói khàn khàn: "Búp bê babier?" Thanh niên đen nhánh đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, trắng nõn khuôn mặt mềm mại, no đủ môi châu hồng hào, hoạt bát sung sướng, không buồn không lo, "Cái gì búp bê barbie?"
Trì Tiểu Thiên móc ra bức ảnh cho Thẩm Triệt xem: "Xem nè, giống ha."
Thẩm Triệt liếc nhìn búp bê, liền liếc nhìn Cao đặc trợ.
Không thể nói là giống mà quả thực giống nhau như đúc.
Cao đặc trợ không biết hai người nói thầm cái gì, hắn chỉ cảm thấy lão bản ánh mắt cùng Trì Tiểu Thiên giống nhau quỷ dị, khóe môi hạ xuống, hắn không cười được, tăng cao âm điệu: "Lão bản?"
Trì Tiểu Thiên: "Ta thậm chí còn cho anh ta cái biệt hiệu."
Cậu hơi đắc ý nói, "Barbie Cao."
Thẩm Triệt khống chế cho chính mình không bật cười, hắn búng Trì Tiểu Thiên cái trán: "Không lễ phép, không cho gọi Cao đặc trợ như vậy."
Trì Tiểu Thiên bưng đỏ lên cái trán: "Không gọi thì không gọi." Hắn xoa trán, "Tiểu thúc lực tay thật lớn."
Thẩm Triệt không để ý tới Trì Tiểu Thiên, Trì Tiểu Thiên đều đã ăn no, hắn còn không có ăn mấy miếng.
Trì Tiểu Thiên bị búng có chút không cao hứng, ngồi qua một bên lướt điện thoại di động.
【 ngốc cẩu: Nghỉ thì đi ra ngoài quán bar chơi đi. 】
【 ngốc cẩu: Ngươi tối hôm qua thật sự cùng Tống Nghi đi ăn cơm? 】
【 ngốc cẩu: Tên tiểu tử kia đến cùng có cái gì tốt!!! 】
【 ngốc cẩu: Trì Tiểu Thiên con mẹ nó ngươi đừng giả chết. 】
【 ngốc cẩu: Mau trả lời ta!!!!! 】
Ngốc cẩu là Trần Minh Hàn.
Trì Tiểu Thiên đánh chữ không nhanh không chậm.
【 Trì Tiểu Thiên: Ngươi thì là sợi lông gì. 】
【 Trì Tiểu Thiên: Không đi. 】
【 Trì Tiểu Thiên: Mắng Tống Nghi nữa ta đánh gãy chân ngươi. 】
Trần Minh Hàn nụ cười từ từ chuyển âm.
Quán bar Gia Khánh, ban ngày cũng khai trương, người không nhiều nhưng cũng không ít, đều là người có tiền. Mấy người vây quanh ngồi, trên bàn gì cũng có.
Quen biết Trần Minh Hàn người liếc mắt là đã nhìn ra là ai.
"Lại là Trì Tiểu Thiên."
"Cái gì Trì Tiểu Thiên, các ngươi không phải cãi nhau... Ngọa tào, đồn đại là thật, ngươi thật sự coi trọng Trì Tiểu Thiên?"
"Ngươi thông tin cũng quá chậm chạp đó, đều đã mấy tháng."
"Chính là, chúng ta Minh Hàn coi trọng cái kia tiểu phế vật."
Một trận cười vang.
Trần Minh Hàn thật sự nghe phiền, nhíu mày, có chút tức giận: "Đều ngậm miệng!"
Thanh niên lên tiếng trước nhất khoé miệng giật giật.
An tĩnh một hồi.
Không biết ai lại lên tiếng: "Trần Minh Hàn không phải chui trong vạn hoa, mảnh lá không dính thân? Nhìn hắn dáng dấp như vậy, thật để ý?"
"Còn có lý do Trì Tiểu Thiên không phản ứng hắn, chúng ta tình thánh đại khái không gặp qua loại hình này, cảm thấy mới mẻ."
"Hắn còn thật dám theo a... Trì Tiểu Thiên không phải là đang ở Thẩm gia, vị kia không phải còn rất sủng ái? Lần này Trần Minh Hàn chỉ muốn chơi bời, sách, vậy sẽ làm ra trò rất khó xem đi."
"Bị chặt?"
"Ngọa tào, ha ha ha, cũng là ngươi tàn nhẫn."
"Fuck. Đừng nói nữa, cảm giác mặt lạnh lẽo."
【 ngốc cẩu: Thật không ra? 】
【 ngốc cẩu: Ngươi thật sự không đi quán bar hả? Buổi tối có thể rất náo nhiệt. 】
Trì Tiểu Thiên bị náo nhiệt hai chữ hấp dẫn.
Hắn còn chưa có đi qua quán bar, nghe nói tuấn nam mỹ nữ tụ tập, hợp nhãn có thể đồng thời mướn phòng, người trưởng thành thiên đường, do dự mấy lần, vẫn không thể nào kháng cự mê hoặc.
【 Trì Tiểu Thiên: Mấy giờ, nơi nào? 】
【 ngốc cẩu: Thời điểm đó ta đi đón ngươi. 】
【 Trì Tiểu Thiên: Không cần ngươi tiếp, nói địa chỉ, ta gọi Trần Cách bọn họ cùng đi. 】
Trần Minh Hàn con ngươi hơi động.
【 ngốc cẩu: Ngươi làm gì đến chỗ nào cũng đều mang theo người hầu của ngươi. 】
【 ngốc cẩu: Ngươi không thể độc lập một chút hả. 】
Trì Tiểu Thiên cũng không ngốc, Trần Minh Hàn gọi hắn đi nhất định là không có ý tốt, hắn điên rồi mới đi một mình.
【 Trì Tiểu Thiên: Ăn thua gì tới ngươi, ngươi không nói ta chính mình tìm một chỗ khác chơi. 】
Thẩm Triệt không thấy Trì Tiểu Thiên màn hình, thấy Trì Tiểu Thiên tán gẫu thật vui vẻ, hỏi một tiếng; "Ai vậy?"
Việc này nhất định phải gạt Thẩm Triệt, Thẩm Triệt so với hắn ba quản còn nghiêm, khẳng định không cho phép hắn đi quán bar.
Trì Tiểu Thiên tắt màn hình, không có báo tên Trần Minh Hàn ra: "Một cái ngốc cẩu."
Thẩm Triệt nở nụ cười, hắn biết là Trì Tiểu Thiên những bằng hữu kia: "Đợi lát nữa muốn đi ra ngoài?"
Trì Tiểu Thiên ừm một tiếng: "Nguyên đán nghỉ lễ, ta không có lớp học."
"Không nghĩ ở nhà bồi tiểu thúc?" Thẩm Triệt đón Trì Tiểu Thiên có chút kinh ngạc ánh mắt, thân thủ nhéo Trì Tiểu Thiên hai má, "Tiểu thiên tối hôm qua không phải nói nhớ tiểu thúc sao?"
Trì Tiểu Thiên đỏ mặt, bị nắm địa phương có chút ngứa, cong người trốn về sau: "Không, tiểu thúc đừng nhéo."
Thẩm Triệt không có buông tay ra, hắn thả nhẹ cường độ, từ nắm đổi thành vuốt nhẹ, ngón tay cái lướt qua thủy nhuận môi, bầu không khí từ từ ám muội, ngay cả Trì Tiểu Thiên đều cảm giác được không đúng, thân thể hắn run rẩy, lông mi run rẩy càng lợi hại: "Tiểu thiên muốn đi ra ngoài chơi cũng có thể."
Trầm thấp tiếng nói tao nhã sâu đậm, "Ngươi biết như thế nào lấy lòng tiểu thúc, có đúng hay không?"
Trì Tiểu Thiên cuối cùng đã rõ ràng rồi tối hôm qua không phải Thẩm Triệt nhất thời hứng thú, hắn không muốn buông tha chính mình. Xâm lược, dã man tín hiệu đang nhảy nhót, khí tức sốt ruột, con ngươi cậu không biết cái gì thời điểm che lên hơi nước, mang theo một chút cầu xin: "Tiểu thúc."
Ta không nghĩ.
Thẩm Triệt không hề bị lay động, nụ cười vẫn cứ ôn hòa.
Trì Tiểu Thiên tâm lý phòng tuyến trước tiên hỏng mất, cậu né tránh Thẩm Triệt tầm mắt, hàm răng run lên, nói chuyện đều có chút run cầm cập: "Vậy ta, ta cũng không đi ra ngoài chơi."
Cậu ngây thơ rút về chính mình mai rùa bên trong.
Thẩm Triệt không cho phép, hắn muốn Trì Tiểu Thiên mau chóng thích ứng.
Có thể sớm một chút bắt đầu bước kế tiếp: "Thật không đi ra ngoài? Tiểu Thiên bằng hữu còn đang chờ tiểu Thiên đó. Tiểu Thiên hôn tiểu thúc một chút là được rồi... Không thì tiểu Thiên muốn cho tiểu thúc hôn tiểu Thiên? Ân?"
Một chữ cuối cùng cắn có chút sâu đậm, như là cố ý nhắc nhở cái gì.
Trì Tiểu Thiên nhớ tới nụ hôn tối hôm qua.
Sắc mặt cậu có chút trắng bệch, mà cũng không biết vì sao nổi lên ửng hồng: "Tiểu thúc." mặc dù sợ sệt vẫn là quyết định ngẩng đầu lên, "Ta đối với ngài không có... Phương diện kia ý tứ. Nếu là tiểu thúc muốn, khẳng định có rất nhiều người muốn hầu hạ ngươi..." cậu thấy Thẩm Triệt ánh mắt chuyển lạnh chậm rãi ngậm miệng lại, đầu cũng buông xuống.
Dũng khí của hắn đã hết sạch.
Thẩm Triệt từ trên cao nhìn Trì Tiểu Thiên, không động dung chút nào: "Tiểu thiên muốn ta chủ động?"
Trì Tiểu Thiên ở trong lòng thận trọng gật đầu một cái, nhưng hắn hôn Thẩm Triệt cũng không tồi.
Hai lựa chọn đều như nhau, tại Thẩm Triệt không cho phép từ chối, Trì Tiểu Thiên sẽ chọn cậu hôn, nắm chặc do dự thời gian, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, đẹp đẽ đôi mắt thủy lượng: "Chỉ hôn một chút?"
Hôn mặt cũng là hôn nhỉ, sợ Thẩm Triệt từ chối, hoặc là đổi ý, cậu chủ động đến gần, Thẩm Triệt đại khái là không nghĩ tới, hắn bất ngờ xoay người, hai người môi lướt qua, Trì Tiểu Thiên kinh hoảng lùi về sau, Thẩm Triệt ánh mắt lóe lên tia tiếu ý, hắn hướng về phía trước, đè lại Trì Tiểu Thiên sau gáy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]