Khi hỏi ra câu hỏi này, Kỷ Tiếu Tiếu lại có cảm giác khẩn trương.
Có lẽ vì bia rượu nên cô hỏi loạn, cũng vì bia rượu mà trái tim cô nhảy loạn, mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Trong khi chờ đợi câu trả lời giống như bị phạt, giống như một kẻ đáng thương, chờ lấy thế giới này vươn tay với cô.
Mặc dù cô từng nói sẽ chỉ ở như vậy, nhưng ai lại muốn cô đơn cả đời.
Nhưng cô không tự tin, đàn ông liệu được bao nhiêu người tiếp nhận.
Du Kỳ Phong, hắn có thể tiếp nhận sao?
“Vậy có có thể tiếp nhận một người đàn ông đã ngủ với rất nhiều bạn gái cũ không?” - Du Kỳ Phong không đáp câu hỏi của cô, chỉ hỏi lại một câu.
“Anh có ý gì?”
“Ý theo mặt chữ, trước kia tôi cũng không phải là loại đàn ông tốt lành gì. Mặc dù không giống như bên ngoài đồn đại một tuần thay một bạn gái, nhưng mà lúc đó bất cứ cô gái nào chủ động nhào vào, tôi đều không có cự tuyệt, loại đàn ông này cô có tiếp nhận không?”
“Anh là kẻ đùa giỡn tình cảm sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu nhích ra xa một chút.
“Cũng không đúng, tôi có hứng thú, các cô gái đó lại cảm thấy bản thân đủ bản lĩnh trói được chân tôi, chỉ vì tiền và danh lợi, cho nên cái đó chỉ là theo như nhu cầu thôi.”
“ồ” - Kỷ Tiểu Tiểu gật đầu: “Nếu vậy thì tôi có thể tiếp nhận, nếu tôi thích anh thì tôi sẽ không vì những chuyện tình cảm trước kia của anh mà từ chối anh.”
Nói xong cô mới có chút đỏ mặt, lời này thật giống đang đáp lại lời thổ lộ của Du Kỳ Phong.
“Ha ha, xem ra cô là một nữ nhân thật thông minh” - Du Kỳ Phong tựa người ra sau lưng: “Nếu cô đã không truy cứu chuyện tình cảm trước kia của bạn trai, vậy về sau cô sẽ gặp được một nam nhân không để ý chuyện cũ của cô, đúng không?”
“Vậy nếu hắn để ý thì sao?”
“Vậy hắn không phải người cô cần, loại cặn bã như vậy không thích hợp với Cô."
Kỷ Tiếu Tiếu lắc đầu cười khổ: “Vậy tôi đụng phải một nam nhân giống như Vu Thiên, miệng nói không sao nhưng vẫn là rất để ý thì sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu nhỏ giọng: “Nếu anh là Vu Thiên, anh sẽ thế nào?”
Miệng nói không để ý, nhưng hành động đều một mực để ý khiến Kỷ Tiếu Tiếu lại cảm nhận được cảm giác cay đắng trong lòng.
Nhưng cô lại nghe được một thanh âm mát lạnh bên tai: “Nếu người tôi yêu gặp phải chuyện đó, tôi làm sao có mặt mũi trách cô ấy, vì sao tôi lại không bảo vệ thật tốt cô ấy, vì sao để cô ấy trải qua đau khổ, trải qua sợ hãi.”
Kỷ Tiếu Tiếu nghe xong cúi thấp đầu, một giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay khiến Du Kỳ Phong kinh ngạc nhìn về phía cô, không biết vì sao lại nghe thấy tiếng kìm nén nghẹn ngào, sau đó càng lúc càng không thể khống chế.
Lập tức Du Kỳ Phong có chút luống cuống.
“Này, cô làm sao, khóc cái gì mà khóc, cô hỏi thì tôi nói, sao nói xong lại khóc?”
“Này, nói gì đi.”
“Coi như nói cảm động, cũng không cảm động tới mức đó chứ?”
“Này này này, Kỷ Tiếu Tiếu, đừng khóc mà, tôi nói cho cô nghe, trước kia đều không phải là lỗi của cô, là tên Vu Thiên kia quá cặn bã, loại cặn bả đó tuyệt đối không phải là biểu tượng của đàn ông chúng tôi, sau này cô cứ lấy hình mẫu của tôi mà tìm bạn trai, sau đó sống thật vui vẻ được không?”
“Mẹ kiếp, nói vậy cũng không nín, vậy thì khóc đi.”
Càng nói càng thấy Kỷ Tiếu Tiếu khóc càng dữ tợn, Du Kỳ Phong không biết phải làm sao đành ngậm miệng lại.
Du Kỳ Phong bóp lấy lon bia, uống cạn, cũng muốn trút bỏ tâm sự của mình.
Một lúc sau, khi Du Kỳ Phong thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhìn đồng hồ đã gần sáng, mà người ngồi bên cạnh đã tựa vào ghế ngủ từ khi nào.
Có lẽ say quá ngủ, hoặc khóc mệt quá ngủ.
“Kỷ Tiếu Tiếu, tỉnh lại.”
“Cô ngủ thì lăn về phòng của mình ngủ, ngủ ở đây không sợ cảm lạnh sao?”
“Mẹ kiếp Kỷ Tiếu Tiếu, cô là heo sao?”
Du Kỳ Phong nghiến răng nghiến lợi ôm Kỷ Tiếu Tiếu đi vào, vừa đi vừa mắng.
Nhưng thật sự, cô gái này thật nhẹ, sao nữ nhân tròn tròn béo béo trước kia bây giờ lại gầy như vậy.
Chỉ là cái mặt cũng không có nhỏ nhắn lắm đâu.
Kỷ Tiểu Tiểu say khướt, được bế liền bắt đầu làm loạn: “A....người xấu, anh là ai sao lại ôm tôi, mẹ ơi... ở đây có kẻ lưu manh.”
“Câm miệng” - Du Kỳ Phong hung hăng quát.
“Anh mắng tôi” - Kỷ Tiếu Tiếu tỏ ra đáng thương.
Du Kỳ Phong gầm lên: “Về sau không cho phép cô uống say, thật dọa người.”
“Tại sao chứ?” - Kỷ Tiếu Tiếu chu miệng hỏi.
“Cô có biết tôi là ai không?”
Vừa rồi còn la lên người xấu, bây giờ lại trở thành làm nũng, nữ nhân này...
Kỷ Tiếu Tiếu lắc đầu: “Tôi nhìn không rõ, anh xích cái mặt lại đi, tôi xem một chút.”
Du Kỳ Phong không biết nghĩ gì, có lẽ bia làm hư não, vậy mà nghe theo ma men đưa cái mặt lại gần trước mặt Kỷ Tiếu Tiếu: “Thấy rõ chưa?”
“Ồ” - Kỷ Tiếu Tiếu giật mình: “Thấy rõ rồi.”
“Tôi là ai?”
“Anh không phải là cây tăm nhỏ sao haha.
Du Kỳ Phong: “..
Sắc mặt đen như đít nồi: “Mẹ kiếp Kỷ Tiếu Tiếu, cô tự mà lếch về phòng.”
Hôn lễ Sở Mộ Nhiễm cùng Cố Minh Dạ không còn xa, cô tự mình đến biệt thư của Du Kỳ Phong đưa thiệp mời.
Cầm lấy thiệp mời của Sở Mộ Nhiễm, Kỷ Tiếu Tiếu cực kỳ vui vẻ nhảy lên như tự mình cảm nhận được hạnh phúc, nhưng Du Kỳ Phong thì khác.
Ai cũng nhìn ra nụ cười của hắn có bao nhiêu miễn cưỡng, thậm chí cầm lấy thiệp mời liền kiếm cớ lên lầu, tự giam mình trong thư phòng không ra ngoài.
Sở Mộ Nhiễm có chút xấu hổ: “Anh Ta có phải là có chút không vui.
“Ừm chắc là không vui.” - Kỷ Tiếu Tiếu gật gật đầu.
Sở Mộ Nhiễm đau đầu: “Tớ có phải là không nên đưa thiệp mời cho anh ấy”
Cô không phải là không biết Du Kỳ Phong đối với cô luôn có chút ý tứ, nhưng cô luôn cảm giác mình đã cự tuyệt. Vả lại cô đã kết hôn lâu như vậy, Du Kỳ Phong sao lại không tỉnh táo và lý trí hơn.
“Có gì mà nên hay không nên, cậu xem anh ta là bạn bè cho nên đưa thiệp mời cho anh ta. Nếu như anh ta không đi thì chính là hẹp hòi.” - Kỷ Tiếu Tiếu tất nhiên đứng về phía Sở Mộ Nhiễm.
Còn về tâm tư của Du Kỳ Phong, haha mặc kệ hắn chứ.
Hai người nói chuyện một lúc, Cổ Minh Dạ gọi đến hỏi cô một chút về bữa tiệc, Sở Mộ Nhiễm liền đứng dậy chuẩn bị ra về.
Kỷ Tiếu Tiếu tiễn Sở Mộ Nhiễm ra cửa, lại sợ bạn thân vì chuyện của Du Kỳ Phong mà nghĩ nhiều, không nhịn được mở miệng: “Tiểu Nhiễm, cậu đừng có vì tên ngốc Du Kỳ Phong mà làm ảnh hưởng tâm tình, kỳ thật anh ta tự biết bản thân là đơn phương, coi như là đau lòng cũng không đau bao nhiêu. Tớ nhìn con người của anh ta, sau này anh ta mà gặp được người khác, nói không chừng cảm thấy bây giờ có bao nhiêu ngây thơ.”
Sở Mộ Nhiễm bật cười: “Tiếu Tiếu à, tớ còn thấy cậu hiểu anh ta còn hơn tới hay là cậu cứu vớt cuộc đời anh ấy đi, cứu vớt một thanh niên lớn tuổi, cậu cảm thấy nhiệm vụ này thế nào?”
“Ôi” - Kỷ Tiếu Tiếu nghe xong liền nhảy một cái: “Cậu đừng có đùa chứ Tiểu Nhiễm, tớ và Du Kỳ Phong, cậu đừng có hãm hại tớ
Sở Mộ Nhiễm bật cười, đi ra khỏi cửa.
Du Kỳ Phong ở trên lầu, không có đi vào thư phòng, hắn chỉ đứng đó vô lực tựa vào tường mà thôi, vậy nên những gì hai cô gái dưới lầu nói, đều nghe thấy.
Nói hắn không biết hết hi vọng cũng thật là oan uổng cho hắn.
Hắn đã sớm chấp nhận Sở Mộ Nhiễm đã kết hôn cùng Cố Minh Dạ, hắn lúc đầu còn tự cho là dù cô ấy kết hôn hắn cũng có cách, nhưng càng tiếp xúc hắn càng không muốn Sở Mộ Nhiễm khó xử, không muốn vì hắn mà cô gặp phiền phức.
Nhưng mà khi cầm thiệp mời của người hắn rất rất yêu thích kết hôn với người khác, hắn khó lòng bình tâm, hắn bỏ lên lầu chỉ vì không muốn thất thố trước mặt Sở Mộ Nhiễm.
Trước một đêm hôn lễ, chính là tiệc độc thân.
Có rất nhiều người muốn tạo mối quan hệ với Cố Minh Dạ, cho nên rất đông người đến.
Vốn Cố Minh Dạ chỉ muốn cùng bạn bè tổ chức tiệc nhỏ, lại thấy càng lúc càng đông người đến, Cố Minh Dạ dứt khoác bao một tầng Đế Vương đãi tiệc.
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy không quen thuộc, những kẻ đi đi tới tới chào hỏi không được mấy ai thật lòng, cô cảm giác cười đến mặt cứng đờ, lấy cớ đi vệ sinh tránh ồn ào.
Đang rửa tay liền nhận được điện thoại của Kỷ Tiếu Tiếu.
“Tiếu Tiếu cậu chờ chút, tớ ra đón cậu.”
“Không cần đâu, tớ và Du Kỳ Phong cùng tới, cậu đang ở đâu, tớ đi lên là được.
Sở Mộ Nhiễm nghe được tiếng bên kia có tiếng nhạc, xem ra Tiếu Tiếu đã đi vào bên trong Đế Vương liền nói: “Được, vậy cậu và Du Kỳ Phong lên lầu ba nhé, tớ ở thang máy chờ cậu.”
Cúp máy, Sở Mộ Nhiễm nở nụ cười vui sướng.
Cố Minh Dạ không những là thủ lĩnh của Thiên Sơn, còn là tổng giám đốc của Cố thị, dù không thích cũng phải xã giao, còn cô thì không giống vậy, cô không thích cũng không quen.
Cố Minh Dạ cũng không muốn uốn nán cô thành còn dâu hào môn, mặc cho cô thích làm gì thì làm, chỉ cần thoải mái dễ chịu là tốt.
Sở Mộ Nhiễm gặp được Kỷ Tiếu Tiếu cùng Du Kỳ Phong thì rất vui.
Kỷ Tiếu Tiếu còn mua cho cô một bó hoa hồng đỏ rất lớn.
“Tôi cũng có quà tặng cho em” - Du Kỳ Phong mở miệng.
“Thật sao, anh cũng có quà cho tôi.” - Sở Mộ Nhiễm ôm bó hoa của Kỷ Tiểu Tiếu, có chút ngạc nhiên nhìn Du Kỳ Phong.
Thật ra Du Kỳ Phong chịu đến cô đã rất vui rồi, không nghĩ anh ta còn tặng quà cho cô.
“Đây, quà của em đó.”
Du Kỳ Phong đem một cái hộp dài ném về phía Sở Mộ Nhiễm, nếu không phải cô nhanh chân lẹ tay thì nhất định nó rơi xuống đất.
“Anh tặng quà cho tôi mà còn muốn thử thân thủ của tôi sao?” - Sở Mộ Nhiễm trừng mắt.
Sở Mộ Nhiễm muốn mở hộp quà ra xem Du Kỳ Phong tặng cô thứ gì thì bị hắn cản lại: “Về nhà rồi xem.”
Sở Mộ Nhiễm cười cong cả mắt: “Không lẽ anh đối với tôi tình không dứt, bên trong là thư tình?”
“Cứ cho là em đoán đúng đi, về nhà rồi xem, lúc xem thì tìm chổ nào không có Cố Minh Dạ, tuyệt đối đừng để hắn phát hiện, có hiểu không?”
Sở Mộ Nhiễm: “”
Trêu ghẹo hắn không thành, còn bị hắn trêu ngược lại.
Có điều, Du Kỳ Phong mang chuyện này ra trêu chọc, có lẽ anh ta đã buông xuống.
Sở Mộ Nhiễm đưa hai người vào phòng, bên trong đã có Giang Lâm và Giang Lãng, còn có Trần Diệp và bác sĩ thiên tài Trương Việt. Hôm nay không có cấp trên và cấp dưới, chỉ có bạn bè.
Cả đám xem như cũng quen biết, cùng nhau uống rượu chúc mừng, nói chuyện trên trời dưới đất.
Uống rượu đến mười giờ, Giang Lâm để ly rượu xuống bàn, nhàm chán khiêu khích Sở Mộ Nhiễm: “Uống rượu ca hát cũng không có gì hay, không bằng chúng ta chơi cái gì đó kích thích đi.”
“Không phải sao?” - Trương Việt cau mày: “Vậy tôi đổi lại, cô và Cố Minh Dạ lần cuối cùng yêu một cái là từ lúc nào.
Sở Mộ Nhiễm: “.”
Từ giao phối đổi thành yêu một cái, quả thật là thêm một chữ.
Lúc này, mọi người mới tỉnh táo lại.
Giang Lâm ôm bụng cười lăn lộn: “Mau trả lời mau trả lời, quản làm gì giao phối hay yêu một cái, còn không phải chỉ là vận động của pít tông thôi sao, bác sĩ Trương, anh thấy tôi dùng từ này được không?”
Trương Việt trầm tư một lúc gật đầu: “Vận động của pít tông cũng tương đối.
Sở Mộ Nhiễm: “
Sở Mộ Nhiễm nhớ tới lần cuối, nhớ buổi sáng Cố Minh Dạ đưa cô đến xem cách sắp xếp cho bữa tiệc tối nay. Cố Minh Dạ đã kéo cô vào căn phòng riêng, đè cô xuống sô pha và từ phía sau tiến vào hung hăng yêu một trận... chuyện này, nhất định không thể nói ra được.
“Tôi chọn uống rượu."
Mọi người ôm bụng cười lớn.
Kỷ Tiếu Tiếu cười lớn nhất trêu chọc: “Haha xem ra cậu và Cố thiếu lần cuối cùng là ở nơi xấu hổ không nói ra được, chứ nếu là trong phòng ngủ trên giường, sao lại không nói ra được.
“Cậu là bạn thân của tớ sao?” - Sở Mộ Nhiễm liếc mắt.
“Haha, bạn thân chính là để bán được giá” - Kỷ Tiếu Tiếu ôm bụng.
Sở Mộ Nhiễm quyết tâm báo thù, đưa tay xoay chai rượu, chỉ về phía Du Kỳ Phong.
Kỷ Tiếu Tiếu càng cười lớn hơn: “Tiểu Nhiễm à, tâm tư của cậu trời không độ haha."
Sở Mộ Nhiễm híp mắt lại, nham hiểm nhìn Du Kỳ Phong, sau đó liếc mắt nhìn Kỷ Tiếu Tiếu đang cười run người, đôi mắt như một con hồ ly gian xảo.
Sở Mộ Nhiễm cười nhẹ nhàng nói: “Du thiếu, vậy xin anh hãy chọn một nữ nhân ở đây, hôn môi một cái.”
Vừa mới nói xong, Du Kỳ Phong lập tức cứng đờ.
Kỷ Tiếu Tiếu cũng ngớ người.
Ở đây chỉ có Kỷ Tiếu Tiếu và Sở Mộ Nhiễm là nữ nhân, mà Sở Mộ Nhiễm ngày mai kết hôn, chỉ có thể chọn một mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]