Chương trước
Chương sau
Mỗi ngày Kỷ Tiếu Tiêu đưa Thanh Thanh đến trường đều sẽ ghé qua nhà của Sở Mộ Nhiễm chơi, cùng dì Chu làm đồ ăn và chơi với Tiểu Bình An.

Hôm nay lại có chuyện tìm Sở Mộ Nhiễm liên quan đến chuyện nhận nuôi Kỷ Thanh Thanh.

Bản thân Kỷ Tiếu Tiếu chưa lập gia đình, hơn nữa cô còn án liên quan đến tổ chức SC chưa được giải quyết, cho nên việc nhân nuôi khá khó khăn.

Cô thật sự không muốn tìm Du Kỳ Phong nữa, cho nên đi tìm bạn thân của mình.

“Không thành vấn đề.” - Sở Mộ Nhiễm đồng ý: “Chờ tối Minh Dạ trở về, tớ sẽ nói với anh ấy, tớ sẽ giục anh ấy nhanh chóng giải quyết vấn đề này..

“Có gây rắc rối gì cho Cố thiếu không?”

Sở Mộ Nhiễm xua tay, cười ngọt ngào: “Không phiền không phiền, chúng ta là chị em tốt nhiều năm, chồng của tớ chính là chồng của cậu, ngoài ngủ ra, những cái khác đều dễ nói chuyện, cậu đùng có khách khí”

Kỷ Tiếu Tiếu: “..

“Sao cậu không nói gì?”

Kỷ Tiếu Tiếu giật giật khóe môi, cúi đầu chỉ về phía sau Sở Mộ Nhiễm.

Có chuyện quái gì?

Sở Mộ Nhiễm quay đầu nhìn sang, lập tức ngay ngẩn cả người.

Người đàn ông cao lớn đứng thẳng tắp nhưng một cây tùng bách, chiếc áo vest màu đậm khoác lên khuỷu tay, trên người là một chiếc áo sơ mi màu xám tro lạnh lẽo.

Nhìn khuôn mặt nửa đen tối của anh, Sở Mộ Nhiễm đột nhiên cảm thấy đêm nay có chút dày vò.

Kỷ Tiếu Tiếu cảm thấy lúc này không nên bàn về sự trung thành, vì đã đạt được mục đích nên cô quyết định bỏ rơi bạn thân: “Cố thiếu, Tiểu Nhiễm, tớ không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt.”

“Tiếu Tiếu, cậu là một kẻ vô lương tâm.

Sở Mộ Nhiễm từ ghế sô pha nhảy lên, Cố Minh Dạ dễ dàng túm lấy cô ôm vào lòng ngực, sau đó khiêng cô đi về phía cầu thang.

“Cố Minh Dạ, anh là muốn bạo lực gia đình sao? Em nói anh biết, làm thế là phạm pháp” - Sở Mộ Nhiễm khóc không ra nước mắt.

Cô biết anh sẽ không nỡ bạo lực gia đình với cô, nhưng đôi khi anh ta sẽ không thể kiềm chế được, điều đó còn tra tấn hơn là bạo lực gia đình.

Cố Minh Dạ nhếch môi cười: “Sở Mộ Nhiễm, em có phải rất hào phóng phải không? Chồng của em cũng là chồng người khác. Ngoại trừ không thể ngủ, chuyện khác đều làm được à?”

Sở Mộ Nhiễm giả chết.

“Không phải có việc muốn cầu anh, sao lại không nói gì?”

“Đúng, hôm nay Tiếu Tiếu đến gặp em, em...

“Ngậm miệng, làm trước nói sau.”

Sở Mộ Nhiễm: “.

Vừa rồi là ai muốn cô nói chuyện?

Bị vác trên vai cũng không có gì thoải mái, so sánh với ôm công chúa, đây chính là ngược đãi.

“Cố Minh Dạ, buông em xuống, máu dồn lên não rồi.

“A...dạ dày khó chịu quá.”

Sở Mộ Nhiễm không cam tâm, tay thì đấm đám lưng Cổ Mình Dạ, chân cũng không chịu yên mà đạp loạn xạ.

Sau đó, có vẻ dường như chân cô đạp phải phần dưới của anh hay không, chỉ nghe Cố Minh Dạ cúi đầu kêu rên một tiếng, anh bóp chặt lấy eo cô càng ra sức, bước đi cũng nhanh hơn.

Xong đời cô rồi.

Một cước đã văng cánh cửa phòng ngủ, Cố Minh Dạ bước vào, đem Sở Mộ Nhiễm trên vai ném xuống nệm êm, Sở Mộ Nhiễm nhanh trí lăn một vòng bỏ trốn. Lăn từ giường ngủ xuống, động tác nhanh chóng co cẳng chạy về phía ban công.

Chỉ tiếc, tốc độ của Sở Mộ Nhiễm không bằng con báo săn mồi kia, vừa chạy ra ban công chưa kịp đóng cửa lại đã bị một bàn tay chặn lại.

Phòng ngủ ở lầu hai, bị ép ra ban công, ngoại trừ nhảy xuống đều không có chổ trốn.

Cố Minh Dạ bước tới gần, kéo cô lại gần, giọng nói khẽ bên tai cô: “Em muốn ban công play? Được, anh thõa mãn em.”

Sở Mộ Nhiễm: “

Người đàn ông như muốn ngay lập tức nuốt cô vào bụng, cúi người hôn lên môi cô, bàn tay từ từ cởi bỏ quần áo trên người cô, ôm lấy toàn thân hình mềm mại, bàn tay có chút hư hỏng xoa nắn khắp điểm nhạy cảm.

Sở Mộ Nhiễm bị chống đỡ sau lưng tại tấm chắn ban công, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, sợ có người nhìn thấy màn này.

Cố Mình Dạ thấp giọng trấn an: “Yên tâm, không ai nhìn thấy đâu.

Ban công bên ngoài còn xây ra một bồn hoa, bồn hoa trồng đầy hoa, dù ở phía dưới nhìn lên cũng không thấy cái gì, đối diện chính là rừng cây xanh thẳm.

“Thật sự không bị nhìn thấy sao?” - Sở Mộ Nhiễm không dám tin tưởng.

“Sẽ không.”

Trong khi cô còn đang muốn hỏi thêm, Cố Minh Dạ đã bóp lấy eo cô, nhấc cô lên, để cho hai chân cô quấn lấy hai bên hông mình.

Ngón tay thon dài của anh đi xuống tìm kiếm, cảm nhận sự ướt át, đem chính vật thô to cứng rắn xâm nhập vào bên trong cô.

Quá phấn khích.

Rất lâu đã không làm ở ban công, Cố Minh Dạ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận được từng cái siết chặt ở bên trong hang động đầy mê hoặc, xem ra Nhiễm Nhiễm của anh cũng đang rất kích thích.

Sở Mộ Nhiễm cũng kìm lòng không được mà thấp giọng nỉ non.

Cô có thể nhìn thấy người đàn ông thường ngày trầm tĩnh đang vì cô mà lâm vào trầm luân, thật sự quá ngọt ngào.

Chỉ là, rất nhanh cô cảm thấy anh lại đang không thể kiềm chế.

Kết thúc ở ban công một lần, Cố Minh Dạ ôm cô toàn thân mềm nhũng về trên giường lớn, người đàn ông này thật sự không hề muốn rút ra... đè ép trên thân thể mềm nhũng vì cao trào mất lần tiếp tục hung hăng cắm vào nơi sâu nhất không chút kiềm chế.

Tốc độ càng lúc cang hung mãnh.

Sở Mộ Nhiễm chỉ có thể nhắm mắt rên rỉ.

“Minh Dạ... lại đến... từ bỏ..”

Môi cô lại bị người đàn ông ngăn chặn lại, sự va chạm dưới hạ thân vẫn không có chút dấu hiệu chậm lại khiến hồn phách của cô đều đi theo chuyển động của anh.

Không biết trải qua mấy lần, Sợ Mộ Nhiễm mơ mơ hồ hồ thở dốc, bống nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói ấm áp: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta khi nào chuẩn bị hôn lễ.”

Bị làm từ xế chiều cho đến 11h đêm, Sở Mộ Nhiễm nằm trên giường mở mắt ra, xoa lấy cái eo đau nhức, cô bĩu môi liếc nhìn đồng hồ, quả nhiên đã đến khuya.

Nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, đoán chừng Cố Minh Dạ đang đi tắm.

Sau đó, tiếng mở cửa vang lên, tiếng bước chân quen thuộc đi về phía giường lớn.

“Tỉnh rồi?” - Cố Minh Dạ vừa lau tóc vừa đi tới.

Trên người anh chỉ có vỏn vẹn một cái khăn bọc lại che dậy dạ thân, vai rộng eo hẹp hệt như một người mẫu nam, thân hình tráng kiện khiến cho người ta trố mắt mà nhìn.

Thanh âm của anh trầm thấp mang theo khàn khàn, cũng có thể thấy sự chiến đấu vừa rồi đối với anh cũng có chút ảnh hưởng.

“Ừm.” - Sở Mộ Nhiễm ngồi dậy, một đôi mắt mang theo hiếu kỳ cùng kích động nhìn về phía Cổ Minh Dạ.

Cô không có chú ý trên người không có mảnh vải che thân, khi ngồi dây, chiếc mền rơi xuống, cảnh đẹp lại một lần nữa xuất hiện trước mắt Cố Minh Dạ, khiến lửa nóng vừa hạ xuống lại đột nhiên vọt tới.

“Đợi anh?” - Cố Minh Dạ đi đến bên giường, ôm lấy vai Sở Mộ Nhiễm, hôn lên môi cô.

Nếu như không phải đã làm quá nhiều lần, sợ cô chịu không nổi, anh thật sự lại muốn ăn thêm lần nữa.

“Ừm... Em có chuyện muốn hỏi?" - Sở Mộ Nhiễm mở miệng.

“Chuyện gì?”

Cô quyết định hỏi thẳng, chỉ sợ không nói ra, sẽ ngủ không được, tự mình hại mình.

“Em muốn hỏi anh, khi nãy anh nói chuyện hôn lễ là thật sao?” - Sở Mộ Nhiễm cắn môi, gương mặt đỏ ửng.

“Em hỏi anh như vậy, có nghĩa là đồng ý?” - Cố Minh Dạ cúi đầu cười khẽ một tiếng, hỏi lại.

Sở Mộ Nhiễm ngây người: “.”

“Nếu em đã đồng ý thì chúng ta mau chóng cử hành hôn lễ, vậy chúng ta hãy nhanh quyết định thời gian trước, em thấy sao?” - Cố Minh Dạ ôm chặt cô vào lòng, trong mắt phượng tràn ngập cưng chiều ôn nhu: “Anh đã chuẩn bị rất lâu, chỉ chờ em đồng ý.

“Anh chuẩn bị rất lâu?” - Sở Mộ Nhiễm có chút bất ngờ.

Sao cô lại không biết một chút gì cả?



“Ừm.” - Cố Minh Dạ gật đầu: “Vốn anh muốn đêm chuyện của tổ chức SC xử lý triệt để mới cử hành hôn lễ, nhưng bây giờ Bình An đã lớn rồi, anh không muốn kéo dài nữa”

Chủ yếu chính là cảm thấy bất công với cô.

Trước kia anh nghĩ không đúng, muốn cuộc sống bình ổn mới cho cô một cái hôn lễ, nhưng suy nghĩ lại, anh đã chọn một loại nghề nghiệp luôn có nguy hiểm, đến khi nào mới có một cuộc sống bình ổn?

Vì quá để ý cái này, nên đã không để ý đến cảm xúc của người bên cạnh.

“Anh đã mời nhà thiết kế Eric mà em từng yêu thích để thiết kế váy cưới, hai ngày nữa sẽ đến Giang thành, đến lúc đó em có yêu cầu gì thì cứ nói.

Sở Mộ Nhiễm gật đầu.

“Nhà tân hôn sẽ ở đây, được không? Nếu em có cái gì không thích thì có thể thay đổi, cũng còn đủ thời gian.”

“Không cần thay đổi, ở đây em rất thích, không cần chậm trễ thời gian.” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng mở miệng.

Muốn sửa nhà, rất tốn thời gian.

“Ha ha ha..” - Cố Minh Dạ không nhịn được cười ra tiếng: “Cứ như vậy vội vàng muốn gả cho anh?”

Sở Mộ Nhiễm đỏ mặt, phát hiện mình có chút khá căng thẳng.

Cùng người cô yêu bên cạnh cả đời, đường đường chính chính được gọi là Cố phu nhân mà không còn là Sở tiểu thư nữa, đây không phải chính là cuộc sống mà cô muốn sao? Nghĩ như vậy, Sở Mộ Nhiễm liền đổi từ ngượng ngùng nhanh biến thành vui sướng.

“Xin lỗi nhé Cố đại tổng tài, không phải em vội vã muốn gả cho anh, trên thực tế, anh đã là người của em.”

Giấy kết hôn đều đã nhận, không thể chạy được.

Sở Mộ Nhiễm tâm tình rất tốt, ngủ đến bình minh.

Cố Minh Dạ hôm nay không đi làm sớm, cô tỉnh lại anh vẫn còn nằm bên cạnh.

Khi ánh mắt chạm nhau, Sở Mộ Nhiễm trong lòng vui vẻ, mím môi cười nói: “Ông xã~~~”

Cố Minh Dạ vốn đang nằm trên giường suy nghĩ công vụ, bị cô gọi một tiếng làm cho trái tim mềm nhũn. Sau đó anh nhìn vào gương mặt mới ngủ dậy của cô, làn da bên dưới còn mập mờ vết đỏ, ánh mắt anh lập tức tối sầm lại.

Lật người lại, kéo Sở Mộ Nhiễm ra khỏi tấm chăn, nâng hai chân cô lên, hai người trên người đều không có mặc quần áo, vật thô to cứng rắn nóng hổi không do dự tiến vào bên trong một khoảng mềm mại, bị kẹp lấy, hút vào trong, hai người dính vào nhau không thể tách rời.

Sở Mộ Nhiễm không thể tin được, mới mở mắt nói một câu liền bị làm: “Anh... sao anh lại muốn làm nữa.”

Tối hôm qua đến mấy lần, anh ấy không mệt sao?

“Anh cảm thấy không phải mình anh muốn, em cũng muốn, nếu không thì tại sao em lại ướt như vậy?” - Cố Minh Dạ không khỏi cười lớn: “Khẩu thị tâm phi.”

Cơ thể cô mềm nhũng trước những sự tấn công của anh, Sở Mộ Nhiễm biết mình không thể chạy thoát, chỉ có thể thấp giọng yếu ớt cầu xin: “Nhẹ một chút... Minh Dạ... đừng..”

Đôi môi rên rỉ không ngừng, gương mặt đỏ ửng như đóa hoa đào tháng ba trên cành, lộng lẫy đến mức không thể so sánh được.

Hai người trong phong ân ái trienf miên, không biết bên ngoài có người đang đứng trước cửa.

Bên ngoài cửa, Kỷ Tiếu Tiếu lúng túng thu tay về.

Cô vừa đến không thấy Sở Mộ Nhiễm ở phòng khách liền hỏi dì Chu một chút.

Dì Chu cứ ngỡ Sở Mộ Nhiêm chưa tỉnh, Cố Minh Dạ đã đi làm từ sớm như thường ngày, cho nên cô mới đến cửa muốn gọi Sở Mộ Nhiễm dậy.

Ai biết được chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra.

Cái này... cô cũng không phải là một cô bé không có kinh nghiệm, Kỷ Tiếu Tiếu vội vàng bỏ chạy.

Gương mặt đỏ đến mang tai, không kịp chào dì Chi, chạy thẳng ra ngoài bỏ trốn.

Quay về đến biệt thự bên này, tim Kỷ Tiếu Tiếu vẫn đập rất nhanh, nhanh chóng chạy vào uống một chút nước cho bình tĩnh lại.

Kỷ Tiếu Tiếu bưng ly vào bếp lấy nước chanh trong tủ lạnh ra, vì phân tâm nên mới quay người lại đụng phải người phía sau.

Nước chanh tràn ra khỏi ly và bắn tung tóe lên người trước mặt.

Kỷ Tiếu Tiếu: “

“Du... Du Kỳ Phong” - Kỷ Tiếu Tiếu trợn mắt như nhìn thấy ma.

Người này bước đi không có âm thanh.

“Cô tạt nước vào người tôi, lại trách tôi đi không ra tiếng? Tôi xem là trong đầu cô đang suy nghĩ cái quỷ gì, linh hồn căn bản không tồn tại trong thể xác thì có.” - Du Kỳ Phong nói một câu liền chặn họng người.

Kỷ Tiếu Tiếu nghi hoặc: “Tôi có nói gì sao?”

“Đúng vậy, cô nói rồi.” - Du Kỳ Phong kéo quần áo của hắn: “Nhìn việc tốt cô làm?"

Kỷ Tiếu Tiếu lúc này mới nhìn về phía Du Kỳ Phong.

Hắn ta dường như vừa mới xướng giường, mặc một chiếc áo ngủ màu tráng mỏng, phía dưới mặc một chiếc quần tối màu ngắn.

Nhìn xuống dưới, Kỷ Tiếu Tiếu phút chốc đỏ mặt đến bóc khói, vô thức muốn đi ngang qua Du Kỳ Phong, xông ra khỏi phòng bếp.

Nhưng lại bị Su Kỳ Phong giữ cổ tay lại.

“Này, dù cô không giặt quần áo cho tôi thì cũng phải xin lỗi tôi chứ đúng không?”

“Đúng... xin lỗi” - Kỷ Tiếu Tiêu nhỏ giọng, vẻ mặt khẩn trương.

“Quá lấy lệ, cô tốt nhất thành tâm cho tôi”

“Anh..” - Kỷ Tiếu Tiếu gấp đến độ hận không thể dậm chân: “Thật xin lỗi, rất xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi được chưa?”

“Không được.”

Kỷ Tiếu Tiếu quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt trêu chọc của Du Kỳ Phong, cô hiểu anh ta đang cố ý bắt nạt cô, lập tức đầu óc co giật, hét lên: “Anh... cho dù anh muốn bắt nạt tôi, có thể bắt nạt tôi vào lúc khác được không?”

“Tại sao phải là lúc khác?”

“t nhất cho đến khi phản ứng sáng sớm của anh hạ xuống?”

Du Kỳ Phong hai mắt đột nhiên mở to, khuôn mặt xinh đẹp tà mị bỗng nhiên nhăn lại.

Anh cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phản ứng sáng sớm của mình quá rõ ràng, nhất là khi chiếc quần đùi bị tạt nước, màu sắc trở nên đậm hơn, dính vào da thịt, làm nó phồng lên đặc biệt lớn...

Mẹ kiếp!

Quá mất mặt!

Du Kỳ Phong hai tay ôm đầu, nghĩ tới ánh mắt khinh thường của Kỷ Tiếu Tiếu lúc rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Hắn không có giờ trò lưu manh! thật mà!

Oan uổng quá!

Hôm sau, trường học của Thanh Thanh có hoạt động, Kỷ Tiếu Tiếu suy nghĩ rất nhiều, không muốn Thanh Thanh cảm thấy tủi thân.

Lại nói mấy ngày ở cùng, Thanh Thanh cũng không có né tránh Du Kỳ Phong như trước kia, cô bé đồng ý mời Du Kỳ Phong theo cùng.

Cuối cùng, dưới ánh mắt trong sáng và nghi ngờ của Kỷ Thanh Thanh, Kỷ Tiểu Tiếu mang theo con bé lên lầu hai, gõ cửa phòng Du Kỳ Phong.

"Ai?"

“Là tôi.” - Kỷ Tiếu Tiếu vội vàng nói: “Anh có rảnh không? Tôi muốn nhờ anh một việc.”

Có tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Du Kỳ Phong mở cuawa ra, ngáp một cái, sau đó anh ta nhìn cô bằng đôi mắt đào hoa đẫm nước mắt sinh lý: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Kỷ Tiếu Tiếu: “. "

Thái độ kiều như nếu không có gì quan trọng thì cút đi...

Cô nhanh chóng nói: “Ừm, cuối tuần trường học của Thanh Thanh có hoạt động, tôi muốn nhờ anh cùng tôi đến trường cùng con bé. Thanh Thanh đối với anh có chút tin tưởng, cảm thấy anh rất lợi hại, cho nên muốn tôi mời anh đi cùng, có thể không?”

Kỷ Tiếu Tiếu chỉ là nói cho hoa mỹ, trong lòng Thanh Thanh thì Du Kỳ Phong miễn cưỡng chỉ là không nguy hiểm.

“Cô muốn tôi đi cùng một đứa trẻ đến trường mẫu giáo? Với cô?” - Như kinh ngạc, Du Kỳ Phong ngáp một nửa thì ngừng lại, trừng đôi mắt nhìn về phía Kỷ Tiếu Tiếu.

“Đúng vậy, đi cùng với tôi.”

“Chúng ta...đi cùng con bé..” - Dù Kỳ Phong chỉ vào mình và Kỷ Tiếu Tiếu, sau đó chỉ vào Kỷ Thanh Thanh, hỏi: “Cô không cảm thấy có chút kỳ quái sao?”

“Có gì kỳ quái?”

“Sao lại không kỳ quái, tôi mà đi cùng cô, người khác còn cho rằng tôi có một đứa con tư sinh. Trường mẫu giáo có rất nhiều nữ giáo viên trẻ trung xinh đẹp. Nếu tôi đưa con đi cùng, làm sao người ta nguyện ý theo tôi phát triển một bước?”

“Anh còn muốn độc hại đến giáo viên mầm nôn?” - Kỷ Tiếu Tiếu kinh hãi: “Du Kỳ Phong, anh có thể đứng đắn một chút không?”



“Tôi thé nào lại không đứng đắn.”

Dưới sự khinh bỉ mạnh mẽ, Kỷ Tiếu Tiếu không khỏi bốc đồng nói: “Anh động một chút lại hướng về người khác nhô lên, cái đó cũng gọi là đứng đắn sao?”

Du Kỳ Phong: “..

Kỷ Tiểu Tiểu: “ "

Lời vừa thốt ra, hai người nhanh chóng rơi vào trạng thái lúng túng kỳ lạ.

Lúc này, Kỷ Thanh Thanh phá vỡ trầm mặc: “Chị Tiếu Tiếu, cho dù chí Du không muốn đi cùng chúng ta đến trường thì thôi, em cảm thấy chồng của chị Tiểu Nhiễm lợi hại hơn, chúng ta hãy mời anh ấy hổ trợ”

Kỷ Tiếu Tiếu cúi đầu hỏi: “Ý em nói là chú Cố sao?”

“Không phải là chú, mà là anh Cổ.”

Du Kỳ Phong không vui, quên mất lúng túng, chán nản véo má Thanh Thanh hỏi: “Đồ xấu xa, tại sao gọi tôi là chú còn Cố Minh Dạ là anh trai?”

Thanh Thanh lắc đầu, vùng khỏi tay hắn, lập tức trốn sau lưng Kỷ Tiếu Tiếu, chỉ thò cái đầu ra nhìn hắn: “Người tốt là anh trai, người xấu là chú.

"A?"

Du Kỳ Phong vẻ mặt bối rối, bị Kỷ Tiếu Tiếu liếc nhìn trừng mắt: “Chu Du, vây tôi sẽ không làm phiền chú đến trường cùng chúng tôi. Từ bây giờ chú có thể tán tỉnh nữ giáo viên mầm non, chúc chú cả đời làm lưu manh”

Du Kỳ Phong: “..

“Nhân tiện, lát nữa tôi sẽ nói với Tiểu Nhiễm,anh có dã tâm lớn là quyens rũ tất cả giáo viên mầm non xinh đẹp trong trường mẫu giáo.

“Đừng..

Du Kỳ Phong khóc không ra nước mắt nhưng Kỷ Tiếu Tiếu đã nắm tay Thanh Thanh quay người đi, chỉ có Thanh Thanh quay lại làm mặt quỷ với hắn.

Du Kỳ Phong: “”

Kỷ Thanh Thanh tuy còn nhỏ nhưng lòng tự trọng rất lớn, mặc dù trước đó Du Kỳ Phong nói đùa nhưng con bé còn nhỏ, không thể phân biệt đùa hay thật.

Trong bữa cơm, Du Kỳ Phong nói sẽ đi cùng hai người đến trường nhưng cô bé đã từ chối.

Đã vậy, Du Kỳ Phong cũng không quan tâm tới.

Cuối cùng là Kỷ Tiếu Tiếu rủ Sở Mộ Nhiễm đi cùng.

Buổi hoạt động chỉ diễn ra buổi sáng, học sinh tiếp tục ở lại trường, phụ huynh ra về.

Ra khỏi trường, Sở Mộ Nhiễm nhìn Kỷ Tiếu Tiếu bật cười.

“Cậu cười cái gì?”

“Tớ thấy cậu đối với con gái thật sự quá quan tâm, tớ thất rất đáng yêu.” - Sở Mộ Nhiễm không nhịn được cười: “Nói cho tớ biết, sau này cậu sinh ra con của chính mình, cậu chắc sẽ càng quan tâm hơn”

“Tớ sinh con, sinh con cùng ai?” - Kỷ Tiếu Tiếu cười khổ.

“Cậu sống chung vơi ai thì sinh con với người đó thôi.” - Sở Mộ Nhiễm nháy mắt ranh mãnh: “Ví dụ... Tớ cảm thấy Du Kỳ Phong có gen cũng không tệ nha.”

“Du Kỳ Phong?” - Kỷ Tiếu Tiếu mở to hai mắt, không chút nghĩ ngời liền nói: “Giống loài khác nhau, sao có thể sinh con?”

“Giống loài?” - Sở Mộ Nhiễm tò mò hỏi.

“Đúng!: - Kỷ Tiếu Tiếu nói như chuyện đương nhiên: “Tớ là người, hắn là chó, làm sao có thể hòa hợp được? Trừ khi hắn là chó yêu mới được, haha, tớ xem hắn đời này cũng đừng nghĩ tới lấy vợ sinh con.

Sở Mộ Nhiễm cười điên cuồng, ôm bụng không đứng dậy được.

Nói thật, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy Du Kỳ Phong tính cách có chút cáu kỉnh nhưng cũng là có chút dễ thương, anh ta sẽ không bao giờ cố ý làm tổn thương người khác dù miệng có hơi độc.

Huống chi hắn quá đẹp trai, thật sự không nên tức giận với gương mặt đẹp trai nữ tính đó.

Hai người đang cười vui vẻ, nhưng chưa kịp nói xấu sau lung người khác, một giọng nói âm u vang lên: “Nói tôi là chó?”

Sở Mộ Nhiễm: “..."

Kỷ Tiểu Tiếu: “..."

Hai người trố mắt nhìn nhau một giây, cứng ngắc quay lại nhìn về phía sau. Liền nhìn thấy Du Kỳ Phong mặc thường phục, một tay đút vào túi đứng phía sau bọn họ, mặt mũi anh tuấn đen kịt, khó môi nhếch lên, cặp mắt đào hoa lập lòe ánh sáng nguy hiểm.

Sở Mộ Nhiễm phản ứng rất nhanh, lùi về sau một bước, thuận tiện đem Kỷ Tiếu Tiếu hướng về Du Kỳ Phong đấy: “Khụ khu... cái này, oan có đầu nợ có chủ, vừa rồi là Tiếu Tiếu nói anh là chó, tôi chit cười một cái, đặc biệt vô tội.”

Kỷ Tiếu Tiếu bị đẩy về phía trước, nhìn về Sở Mộ Nhiễm với ánh mắt không thể tin nổi, giống như bị chiến hữu phản bội.

“À, tôi đột nhiên nghĩ tới Tiểu Bình An đang đợi tôi quay về chơi cùng, ha ha, tôi đi trước đây, gặp lại.”

Sở Mộ Nhiễm không chút xấu hổ bỏ chạy.

Kỷ Tiếu Tiếu: “..

Du Kỳ Phong: “..

Chỉ còn hai người ở lại, Kỷ Tiếu Tiếu cúi đầu đợi Du Kỳ Phong chế nhạo trả thù

cô vì gọi anh ta là chó, nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy gì.

Không khỏi tò mò, Kỷ Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, rồi lại sửng sốt một lát.

Trong lòng không hiểu vì sao lại có cảm thấy hoang vắng, khiến cô cảm thấy có chút hụt hẫng và chua xót.

Đứng trước mặt cô, Du Kỳ Phong đang nhìn chằm chằm về hướng Sở Mộ Nhiễm vừa rời đi, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười, thậm chí khóe môi cũng nhếch lên, sự hung hăng khi nãy đã trở thành dịu dàng và cưng chiều.

Đây là ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ anh ta thích.

Cô giống như quên mất cái gì.

Đúng rồi.

Du Kỳ Phong vẫn luôn một mực yêu thích Tiểu Nhiễm.

Lắc đầu xua đi cảm giác khó hiểu trong lòng, Kỷ Tiếu Tiếu làm ra vẻ khinh thường nói: “Người đã đi xa như vậy, còn nhìn cái gì nữa? Có phải muốn đi theo người ta đến tận nhà?”

Nghe vậy, Du Kỳ Phong thu hồi ánh mắt, nhướng mày nhìn cô, có chút trêu chọc: “Sao vậy, cô ghen à?”

“...Tôi, tôi làm sao có thể? Ha ha, anh đang đùa à? Tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, làm sao lại ghen?” - Kỷ Tiếu Tiếu vội vàng phủ nhận, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng.

“Chưa chắc đâu, dù sao mị lực của tôi lớn như vậy”

“Hahaha, chỉ có anh là đẹp trai vô địch thiên hạ? Chẳng lẽ tôi không có mị lực sao? Tôi về sau sẽ tìm một người mê muội tôi, mới sẽ không thích anh.”

“Ồ...” - Du Kỳ Phong liếc nhìn cô, ánh mắt nhẹ rơi xuống ngực cô: “Cô lấy ra tự tin ở đâu vậy? Dựa trên sự phẳng lỳ của mình?”

Kỷ Tiếu Tiếu tức muốn chết.

Cô tức giận đến mức giẫm mạnh vào mu bàn chân của Du Kỳ Phong: “Khốn nạn, cho dù tôi phẳng lỳ cũng tốt hơn sơ với cây tăm nhỏ của anh. Tôi ngực nhỏ có thể đi bơm cho lớn, còn cây tăm của anh có thể làm gì để biến thành xúc xích đây? Hừ, công nghệ cũng vô phương cứu chữa cho anh, thật vô vọng."

Vừa nói xong, Kỷ Tiếu Tiếu đã chạy khỏi hiện trường với tốc độ nhanh nhất.

Du Kỳ Phong: “...”

Một lúc sau, hắn rống lên: “Tôi mà là cây tăm?”

“Mẹ kiếp!”

“Kỷ Tiếu Tiếu, cô muốn tự tìm chết phải không?”

Kỷ Tiếu Tiếu chạy về nhà, lao thẳng vào phòng thở hổn hỗn, vẫn còn tức giận.

Cô giật cổ áo ra, chán nản nhìn bộ ngực của mình, cau mày...

“Rõ ràng là không phải phẳng lỳ, rõ ràng có nhô lên mà.” - Sau đó tự tay thăm dò, cảm thấy có chút không đầy đặn: “Gần đây sụt cân quá nhiều, nên ở đây cũng nhỏ đi sao?”

“Không, tại sao tôi lại quan tâm nhiều như vậy?”

“Không... để ý là bình thường, không nữ nhân nào có thể thờ ơ khi bị cười nhạo về chuyện này.”

“Không... tại sao lại phải quan tâm đến lời nói của một con chó?”

Nhưng nghĩ một đằng, làm một nẻo. Đợi cô bình tĩnh lại, cô đã lên mạng đặt mấy cái nội y nâng ngực, cái nào cái nấy đều cực kỳ hiệu quả.

Nhìn lại, cô đã mua tổng cộng sáu cái, giá một cái đều rất lớn và rất đẹp mắt.

“Bệnh tâm thần rồi, mình bị tâm thần thật rồi, tại sao lại quan tâm đến lời hắn ta nói chứ?”

Kỷ Tiếu Tiếu rên rỉ nằm trên giường, vùi đầu vào gối, cố gắng thôi miên chính mình trở thành một kẻ bệnh tâm thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.