Chương trước
Chương sau
Thông tin vợ chồng Vu gia tự sát cũng đến tai Vu Thiên.

Hắn ta tự nhốt mình trong nhà ba ngày ba đêm, không khóc không cười, cứ yên lặng ngồi một chỗ.

Có lẽ vì cảm xúc quá tiêu cực cho nên hắn không cảm giác được cơn đói khát.

Cho đến khi Giang Lâm đưa người đến bắt người, Vu Thiên vẫn không nhúc nhích.

Không có ai mở cửa, Giang Lâm cùng đội viên Thiên Sơn nhanh chóng đột nhập vào bên trong.

Lúc nhìn thấy Vu Thiên hai mắt đờ đẫn và không tập trung, Giang Lâm quỳ xuống vẫy tay trước mặt hắn: “Vu Thiên, anh có nghe thấy tôi nói gì không?”

Dù Giang Lâm nói gì, Vu Thiên cũng không phản ứng.

Cuối cùng, Giang Lâm mất hứng nói: “Cùng là họ Vu, phát âm gần giống nhau, cùng đều là đàn ông, không biết tính cách lại khác nhau quá. Khó trách Kỷ Tiếu Tiếu gần đây không để ý đến anh, cùng tên khốn Du Kỳ Phong đó náo đến vui vẻ như vậy.

“Cậu nói cái gì?” - Một thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên.

Nhìn đôi mắt đỏ ngầu và hốc hác, Giang Lâm nhún vai: “Cái gì là cái gì?”

“Cậu mới nói Kỷ Tiếu Tiếu gần đây cùng Du Kỳ Phong rất vui vẻ sao?” - Vu Thiên miễn cưỡng đứng lên, cố chấp nhìn về phía Giang Lâm.

Đôi mắt của Du Thiên tối tăm và lạnh lẽo, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm hắn, màu trắng bên trong lại động tơ máu, nhìn không khỏi rùng mình.Giang Lâm điều chỉnh lại cảm xúc đáp: “Thế nào, không được sao?”

“Đương nhiên là không được, Kỷ Tiếu Tiếu là bạn gái của tôi.” - Vu Thiên gầm lên: “Giữa cô ấy và Du Kỳ Phong rốt cuộc là chuyện gì, cậu nói rõ cho tôi.

“Anh muốn tôi nói thì tôi phải nói cho anh à?” - Giang Lâm cười khô khan: “Tôi hỏi anh về Vu gia anh có nói cho tôi không? Có hợp tác không?”

Vu Thiên im lặng, không nói thêm một lời.

Giang Lâm đọc lệnh bắt giữ, đưa Vu Thiên đi và niêm phong biệt thự Vu gia.

Mấy ngày sau.

Thông tin Vu Thiên bị bắt cũng đến tai Kỷ Tiếu Tiếu.

Cô tìm Sở Mộ Nhiễm muốn đi gặp Vu Thiên một lần.

Sở Mộ Nhiễm cũng không có ngăn cản, nhờ Giang Lâm đưa Kỷ Tiếu Tiếu đến trại giam.

Lên xe, đi được một đoạn, Giang Lâm bắt chuyện: “Kỷ tiểu thư, cô có nhớ cô bé mà cô ở cùng mấy ngày ở thị trấn nhỏ không?”

“Sao anh lại nhắc đến con bé, có phải là anh có tin tức không?” - Kỷ Tiếu Tiếu lập tức phấn khích hỏi.

Lần đó cô đã đi tìm con bé đó rất lâu nhưng không tìm thấy nữa.

“Đúng vậy, đã tìm được.” - Giang Lâm gật đầu.“Con bé sao rồi?”

“Con bé.” - Giang Lâm có chút do dự.

Kỷ Tiếu Tiếu trái tim như thắt lại: “Có phải con bé bị bắt nạt không? Con bé thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, nhưng mọi chuyện sẽ nhanh ổn thôi, tôi sẽ chăm sóc con bé thật tốt.

Cô đã nghĩ khi tìm được sẽ nhận cô bé đó làm con nuôi.

“Tình trạng của con bé có chút nghiêm trọng, cô thật sự muốn nghe không?” - Giang Lâm đột nhiên có chút hối hận khi nói ra.

“Anh nói đi.”

“Cô phải chuẩn bị tốt tâm lý.

Kỷ Tiếu Tiếu gật đầu, nhìn vẻ mặt của Giang Lâm, xem ra sự việc nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều.

“Chúng ta không tìm được con bé, vì con bé đã rơi vào tay đám người Hoắc gia, một đối tượng giao dịch của SC trong chuyến “hàng” lần đó. Tên súc sinh đó... đối với con bé nhỏ như vậy cũng có thể ra tay, bây giờ tình trạng của con bé không tốt, phần dưới bị xé rách nghiêm trọng, đã chuyển đến bệnh viện điều trị.”

“Cái gì?” - Kỷ Tiếu Tiểu sắc mặt tái nhợt, hận không thể muốn mình điếc.

Cô không thể nào tiếp thu nổi sự thật quá tàn khốc này... cô bàng hoàng dựa lưng vào ghế sô pha, đôi mắt đầy ắp nỗi đau. NOVELTOON

Con bé chỉ mới năm sáu tuổi.Cô hận, hận bọn đàn ông thèm khát nội tạng, vô lương tâm.

Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được tuông ra, Giang Lâm lúc này chỉ có thể đưa khăn giấy, không dám nói thêm điều gì.

Vì có Cố Minh Dạ đã thông báo, Kỷ Tiếu Tiếu rất nhanh được gặp Vu Thiên.

Mấy ngày không gặp, dù trước kia rất yêu nhau, nhưng hiện tại Kỷ Tiếu Tiếu gần như không nhận ra người đàn ông này.

Bộ quần áo nhếch nhác nhăng nhúm, râu ria xồm xoàm, trong mắt tràn đầy tơ máu đỏ, gương mặt tiều tụy lạnh nhạt như chết lặng, giống như muốn chống đối với cả thế giới.

Đối mặt với Vu Thiên như vậy, Kỷ Tiếu Tiếu cảm thấy câu hỏi “gần đây anh thế nào?” có vẻ mia mai nên cô không hỏi được câu nào.

Trước khi đến, cô đã suy nghĩ rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vào lúc này, giữa hai người chỉ có im lặng.

Có lẽ hôm nay cô không nên đến.

Kỷ Tiếu Tiếu rũ mắt xuống, nuốt tiếng thở dài trong lòng, cô đứng dậy khỏi ghế, quay người đi hai bước, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Đã tốn nhiều công sức mới đến được đây, định bỏ đi mà không nói một lời à?”

Kỷ Tiếu Tiếu quay đầu nhìn Vu Thiên, nghĩ một chút lại ngồi xuống: “Hiện tại tình huống thế nào?”

“Tôi ngược lại muốn hỏi em, là em lo lắng cho tôi hay là lo lắng tôi vô tình không cẩn thận khai ra chút gì đó, đem em kéo vào?” - Vu Thiên châm chọc nhìn cô, biểu hiện trên gương mặt khá hận đời.

“Lo lắng cho anh, cũng là cảm thấy thế sự vô thường” - Kỷ Tiếu Tiếu không giấu giếm gì, trực tiếp nói: “Khi ở bên cạnh anh, tôi chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có ngày này.”

“Lúc em ở cùng tôi, là Vu đại thiếu gia, bây giờ tôi là tù nhân, cho nên tâm lý mất cân bằng?” - Vu Thiên châm chọc nở nụ cười: “Cùng không phải là chưa từng nghĩ tới phải không? Cho nên mới sớm chia tay với tôi.”

“Anh cảm thấy tôi muốn chia tay với anh là vì anh sẽ ngồi tù?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” - Vu Thiên lạnh lùng hỏi lại.

Kỷ Tiếu Tiếu nhìn hắn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng cười nói: “Vu Thiên, nếu anh thật sự nghĩ như vậy, chứng tỏ chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh đối với tôi cũng không có cảm tình gì, sự hiểu biết của anh về tôi thật sự ít đến đáng thương.”

“Nếu cô không thừa nhận cô chia tay tôi bởi vì tôi phải vào tù, vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ cô nghĩ giống như Sở Mộ Nhiễm, cho rằng tôi sẽ nghe lời cha mẹ tôi hãm hãi cô, cho nên trước tiên cô liền vạch ra ranh giới? Kỷ Tiểu Tiểu, trong lòng cô, tôi là hạng người như vậy sao?”

“Anh thật sự không hiểu sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu dồn nén cảm xúc rất lâu, lại bị thái độ của Vu Thiên châm chọc, cuối cùng cũng không nhịn được mà bọc phát: “Không phải bởi vì những thứ này, cũng không phải bởi vì những cái khác, mà bởi vì chính anh, chỉ thế thôi.”

“Cô.”

“Vu Thiên!” - Kỷ Tiếu Tiếu ngắt lời hắn: “Nghĩ lại xem, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, tôi có bao giờ lợi dụng tiền bạc của anh hay là Vu gia của anh không?Không có! Người duy nhất tôi yêu chính là anh, thế nhưng mà, anh làm tôi thất vọng, tôi làm sao có thể tiếp tục đi theo anh”.

“Kỷ Tiếu Tiếu, đừng ở trước mặt tôi có nhiều lý do khoa trương như vậy.” - Vu Thiên cũng trở nên tức giận, hai mắt đỏ bừng, khiến người khác sợ hãi: “Tôi làm gì khiến cô thất vọng? Cô bị cưỡng bức, tôi không để ý, cô còn muốn tôi muốn tôi thế nào? Tôi còn phải làm cái gì để khiến cô toàn tâm toàn ý với tôi? Chính cô đã thay đổi, đừng có tìm nhiều lý do như vậy, thật là đạo đức giả.

“Ha ha.” - Kỷ Tiếu Tiếu thấp giọng cười một tiếng.

Đây chính là lý do họ nhất định phải chia tay.

Cô bị cưỡng bức, nhưng anh lại cảm thấy anh đã chịu đựng sự sỉ nhục mà không quan tâm đến những điều cô đã trải qua, anh cảm thấy anh ta đã làm giỏi lắm.

Cô là một cô gái không sạch sẽ những anh nguyện ý muốn cô, đây chính là sự hi sinh lớn nhất của anh, cô liền không thể không biết xấu hổ.

Đây chính là nguyên nhân cô không thể tiếp tục và nhất định phải rời đi, nếu không cô sẽ ngạt thở.

“Tôi hôm nay đến nhầm rồi.” - Kỷ Tiếu Tiếu lại đứng lên: “Vu Thiên, tôi đã đến đây thì nói cho anh biết, tôi bị cưỡng hiếp, đúng, đây là sự thật, nhưng tôi không cần anh thương hại tôi, tôi cũng có thể tìm được hạnh phúc thuộc về chính tôi.”

“Cô có người khác sao?” - Vu Thiên tức giận trừng mắt, giống như quái vật muốn ăn thịt người: “Là Du Kỳ Phong, là hắn ta?”

“Tôi không có người khác, cái này cũng không quan trọng, mặc kệ anh có tin hay không, tôi tin tưởng chính tôi có thể cho chính mình hạnh phúc.Nước mắt lăn xuống, Kỷ Tiếu Tiếu lại cười.

Đau lòng nhưng cũng rất vui.



Cuộc gặp gỡ hôm nay giống như một cuộc chia tay hoàn toàn, đem cô và anh chia cắt. Từ giờ trở đi, hai người không còn chung đường, không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Từ giờ trở đi, Vu Thiên đối với cô chỉ còn là một cái tên, sẽ không ảnh hưởng đến bữa ăn, giấc ngủ và tâm trạng của cô nữa.

Kỷ Tiếu Tiếu quay về biệt thự Giang Sơn, nói với Sở Mộ Nhiễm về tình hình của cô bé lần đó gặp, cũng như ý muốn nhận cô bé kia làm con nuôi.

Hai người cùng nhau đến bệnh viện, sau khi nhìn thấy tình trạng của đứa bé, Kỷ Tiếu Tiếu liền nói: “Tiểu Nhiễm, tớ nghĩ sau khi con bé được xuất viên tớ sẽ dọn ra ngoài và sống một mình cùng con bé, nó sẽ cảm thấy an toàn hơn về mặt tâm lý. Cậu có thể giúp tớ tìm một căn nhà nhỏ không, nhưng tớ sẽ tự trả tiền thuê, tớ không thể cứ mãi dựa vào cậu cả đời”

Cô còn muốn cho con bé đi gặp bác sĩ tâm lý.

Sở Mộ Nhiễm cũng không phản đối.

Kỷ Tiếu Tiếu dời đi, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy có chút khoa thích ứng vì đã quen với sự có mặt của Kỷ Tiếu Tiếu bên cạnh.

Tất nhiên, người hàng xóm bên cạnh cũng kinh ngạc.

Du Kỳ Phong theo thói quen đi qua ăn chực, vô thức nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng quen thuộc, tò mò chọc chọc cánh tay Sở Mộ Nhiễm: “Husky nhà của em đâu?”

Sở Mộ Nhiễm trừng mắt: “Husky, tôi nuôi chó khi nào?”

“Chính là Kỷ Tiếu Tiếu.” - Du Kỳ Phong nhe răng: “Tôi mỗi lần tới cô ta liền mắng tôi, cắn tôi mấy cái, vậy không phải như chó à?”

Sở Mộ Nhiễm trên mặt xuất hiện vạch đen: “Nếu để Tiếu Tiếu nghe được lời anh nói, khẳng định sẽ lột da anh”

“Tới thì tới, ai sợ ai?” - Du Kỳ Phong vẻ mặt lạnh lùng.

Sở Mộ Nhiễm: “

“Nhưng mà cô ta đi đâu rồi? Mỗi ngày không cải nhau với cô ta, tôi luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.” - Du Kỳ Phong thừa nhận mỗi ngày đều nhàm chán, hằng ngày chạy qua đầy tìm Kỷ Tiếu Tiếu cải nhau làm thú vui.

Đôi mắt đào hoa kia liếc xéo Sở Mộ Nhiễm một cái, giống như cô là tội đồ.

Nếu cô ấy không ra vẻ đóng vai hiền thê lương mẫu, không muốn đùa giỡn với hắn, không cùng hắn chơi game, hắn cũng không phải chán đến khổ sở, thậm chỉ chịu ngược đãi tìm Kỷ Tiếu Tiếu đấu võ mồm cho bớt chán.

“Tiếu Tiếu ở trong bệnh viện chăm sóc một đứa bé, hiện tại không có thời gian trở về.”

“Đứa bé nào?”

Du Kỳ Phong hiếu kỳ, Sở Mộ Nhiễm cảm thấy không cần giấu hắn nên kể cho hắn nghe sự tình.Nghe xong, ý cười trên mắt Du Kỳ Phong nhạt đi, trở nên lạnh lẽo.

“Tôi nói, Kỷ Tiếu Tiếu này quá xui xẻo, làm sao cuối cùng đụng tới tên cặn bả.”

“Ngoài Vu Thiên ra cô ấy có gặp ai nữa?” - Sở Mộ Nhiễm tò mò: “Trước đó Tiếu Tiếu chưa từng yêu ai, anh nói cuối cùng... chẳng lẽ còn một người là anh trong đó à?”

Du Kỳ Phong lập tức giận dữ: “Tôi không phải loại người ăn không chọn, mẹ nó tôi không có quan hệ gì với cô ta.”

Đàn ông chính là sợ nhất là người phụ nữ hắn thích cho rằng hắn thích người khác.

Hắn ý chí mạnh mẽ như vậy làm sao có thể yêu người khác chứ?

“Ồ...” - Sở Mộ Nhiễm không thành thật đáp: “Tôi hiểu rồi... nhưng mà tại sao anh lại nói là cuối cùng?

“Tôi quen miệng có được không?”

“À.....được chứ.”

“Nhưng..” - Du Kỳ Phong lại nói: “Cô ta là vì cô bé kia sợ người lạ nên muốn chuyển đi sao? Nhưng hiện tại cô ấy là người mà tổ chức SC muốn trừ khử, một người trói gà không chặt mang theo một đứa bé dọn ra ngoài, liệu có an toàn không?”

“Tôi khuyên nhưng mà khuyên không được” -Sở Mộ Nhiễm đau đầu: “Tiểu Tiếu rất là bướng bỉnh, có vẻ không còn cách nào khác ngoài việc tìm cho cô ấy một ngôi nhà ở gần đây.“Để cô ấy sống trong nhà tôi thì thế nào?” - Du Kỳ Phong đột nhiên theo bản

năng mở miệng mà không kịp suy nghĩ.

Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy có gì đó không ổn.

“Quên....

Đáng tiếc, Du Kỳ Phong vừa nói chữ quên thì Sở Mộ Nhiễm liền đứng dậy, hai mắt sáng ngời, kinh ngạc nhìn hắn: “Du thiếu, anh thật quá lợi hại, quá chính nghĩa. Anh nói xem sao tôi không nghĩ đến ý kiến này chứ? Anh và Tiếu Tiếu quan hệ tốt như vậy, biệt thự của anh cách bên này rất gần, bản thân anh cũng không dễ chọc vào... Tiểu Tiểu sống ở chổ của anh, tôi thật sự yên tâm.

Du Kỳ Phong: “.

Nhưng mà hắn không có yên tâm được không?

Đứa bé được Kỷ Tiếu Tiếu đặt tên là Kỷ Thanh Thanh, nằm viện nữa tháng, sức khỏe cũng đã ổn đinh, con bé lại khá ỷ lại vào Kỷ Tiếu Tiếu.

Sở Mộ Nhiễm đề nghị Kỷ Tiếu Tiếu đến nhà Du Kỳ Phong, bên đó hắn ở một mình, không gian rộng lớn và quan trọng là an toàn.

Kỷ Tiếu Tiểu suy nghĩ cũng gật đầu đồng ý.

“Tiểu Nhiễm, tớ cảm thấy để cho Thanh Thanh sắp xếp đến trường học càng sớm càng tốt, cậu có thể giúp tớ để cho Thanh Thanh vào học tại trường mẫu giáo Giang Sơn không?”

Trường học này dành cho cư dân ở khu biệt thự này, Thanh Thanh không phải, Chuyện này thật ra chỉ cần Cổ Minh Dạ lên tiếng, nhưng trong mắt hiện ra sự tinh nghịch, mỉm cười nói: “Nếu Kỷ Thanh Thanh đến ở bên kia, cậu nên để cho Du Kỳ Phong giúp cậu chuyện này, nhờ anh ta nói với hiệu trưởng một câu, chuyện này không có gì phiền phức đâu.”

“Như vậy có ổn không?”- Kỷ Tiếu Tiếu khóc không ra nước mắt.

Không chỉ là ở chung với Du Kỳ Phong mà còn phải nhờ hắn lo lắng chuyện học cho con của mình?

Nó giống như một gia đình đang lo cho con cái đến trường.

Nghĩ tới đây, Kỷ Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu, cảm giác này rất kinh dị.

“Không sao đâu, vì Thanh Thanh ở bên nhà Du Kỳ Phong cho nên hắn lên tiếng thì dễ dàng hơn.

“Vậy được..” - Kỷ Tiếu Tiếu tin tưởng nhìn Sở Mộ Nhiễm gật đầu.

Sở Mộ Nhiễm mím môi cười, mắt hạnh lóe sáng, trong lòng mừng thầm.

Haha, ý tưởng trong đầu cô cũng là có thể có khả năng nha.

Sở Mộ Nhiễm đưa Kỷ Tiếu Tiếu và Kỷ Thanh Thanh về biệt thự của Du Kỳ Phong.

Sau khi thu dọn xong, Sở Mộ Nhiễm đi nhà vệ sinh trước khi ra về.

“Chị Tiếu Tiếu, chúng ta sẽ ở cùng chị Tiểu Nhiễm sao?” - Sở Mộ Nhiễm vừa đi, Thanh Thanh liền kéo lấy góc áo của Kỷ Tiếu Tiếu hỏi.“Không phải ở cùng chị Tiểu Nhiễm mà ở cùng một người khác em chưa từng gặp, là một anh trai rất đẹp trai, em có đồng ý không?”

“Anh trai kia thích chị sao?” - Thanh Thanh có chút lo lắng hỏi.

“Sao có thể?” - Kỷ Tiếu Tiếu lập tức lắc đầu: “Anh ta không thích chị mới là bình thường, nếu là thích chị, đó chính là gặp quỷ. Chúng ta chỉ tạm thời ở đây một thời gian, về sau chờ bọn người xấu bị bắt, chúng ta liền có thể ra ngoài ở."

Kỷ Thanh Thanh nghe xong cũng hiểu, cúi đầu suy nghĩ một lát liền hiểu chuyện gật đầu: “Vâng, vậy chúng ta sẽ ở cùng chú nơi này”

“Thanh Thanh nhà chúng ta là ngoan nhất.”

Sắp xếp xong, là đến chuyện nhập học cho Thanh Thanh.

Trước đó cải nhau gay gắt với hắn, bây giờ đi nhờ vả hắn, cô có chút e ngại.

Lúc Du Kỳ Phong về lại biệt thự, dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, cũng không có trả tiền thuê phòng, cho nên hạ mình một chút.

Cô kéo Thanh Thanh đi đến trước mặt Du Kỳ Phong, thẹn thùng lên tiếng chào: “Du thiếu, sau này làm phiền anh.

Vì để sau này có cuộc sống yên tĩnh, Kỷ Tiếu Tiếu đã hạ mình hết mức.

Nhưng mà Du Kỳ Phong dường như không muốn ngưng chiến, hắn cố tình run rẩy, lấy tay vỗ lên người nổi da gà: “Kỷ Tiếu Tiếu, đầu ốc cô bị sốt hư rồi à?”Kỷ Tiếu Tiếu: “. "

“Sao cô đột nhiên khách khí với tôi như vậy, chẳng lẽ cô đột nhiên tỉnh táo nhận ra tôi là người tốt, muốn có âm mưu gì với tôi làm loạn? Tôi nói cô nên bỏ có ý tưởng đó đi, tôi nhìn trúng ai cũng không nhìn trúng cô.”



“Vừa hay như vậy tôi lại cảm thấy thật an toàn”

“Cô đừng coi nhẹ mình, thật ra cô từ bé đến lớn đều rất an toàn.”

“Vậy dáng dấp của anh thật không an toàn.”

“Đúng vậy, dung mạo tôi đẹp trai như vậy, vẫn luôn thu hút rất nhiều cô gái, haha... tôi cũng không muốn có quá nhiều cô gái quỳ dưới quần của tôi đâu.”

“Thật sao? Với bộ mặt mang tới sự thảm họa cho nhân loại như anh?”

Du Kỳ Phong: “.

Hóa ra không an toàn không phải vì anh ấy đẹp trai mà chính là vì anh ấy là thảm họa.

Du Kỳ Phong nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh liền muốn chứng minh sự dễ gần của mình đưa tay về phía con bé muốn bế lên.

Ai ngờ con bé sợ hãi nép sát vào người Kỷ Tiếu Tiếu.

Kỷ Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn Du Kỳ Phong, hai người giao tiếp bằng mắt như hiểu ý nhau.Thanh Thanh sợ nhìn thấy đàn ông cho nên sẽ mang đồ ăn lên phòng cho con bé, cho nên mấy ngày không nhìn thấy Du Kỳ Phong là chuyện bình thường.

Chỉ là còn chưa nói về vấn đề Thanh Thanh đi học. Kỷ Tiếu Tiếu đang suy nghĩ tìm cách cùng nói chuyện với Du Kỳ Phong thì hắn tự mình tìm tới cửa.

“Kỷ Tiếu Tiếu, cô có rảnh không? Tới giúp tôi một việc.

Kỷ Tiếu Tiếu mở cửa, nhìn thấy Du Kỳ Phong ở bên ngoài, trên tay cầm một bình thuốc đỏ và bông gạc y tế, vẻ mặt chán nản.

“Anh sao vậy?” - Cô nhíu mày hỏi.

“Tôi bị một vết cắt trên lưng, không tự mình bôi thuốc được, cô xem giúp tôi một chút.” - Du Kỳ Phong giải thích xong, nhét đồ trong tay vào tay cô, muốn kéo cô ra ngoài.

“Chị Tiếu Tiếu.”

Kỷ Thanh Thanh chạy đến túm lấy áo Kỷ Tiếu Tiếu, đôi mắt nhìn chằm chằm Du Kỳ Phong giống như một con sói nhỏ hung ác đang bảo vệ thức ăn.

Du Kỳ Phong giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng: “Tôi là người tốt, cô bé nhìn xem ánh mắt tôi chân thật biết bao. Tôi chỉ mượn chị Tiếu Tiếu một chút, nhờ cô ấy xử lý vết thương? Nếu vết thương không được xử lý, tôi sẽ chảy nhiều và sẽ đau đớn.”

Kỷ Tiếu Tiếu mỉm cười với Thanh Thanh: “Em ở đây vẽ tranh đi, anh trai bị thương khó chịu, chị đi giúp anh trai một chút, đợi một lát chị sẽ quay lại.Thanh Thanh do dự một lúc mới buông tay ra: “Vâng.

“Ngoan quá.” - Kỷ Tiếu Tiếu mỉm cười xoa đầu Thanh Thanh.

Hai người rời đi, Thanh Thanh lén lút theo sau, một lúc sau thấy Du Kỳ Phong không có làm gì quá đáng ở chị Tiếu Tiếu mới nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá cô bé vẫn rất là không hài lòng vì bị Du Kỳ Phong cướp người, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng chính là chú.

Chỉ có anh trai mới cùng chị gái kết hôn, còn chú thì không thể, cô bé biết hết nhé.

Kỷ Tiếu Tiếu cho là Du Kỳ Phong bị thương nặng, nhìn thấy hắn cởi áo ra lộ tấm lưng rộng lớn, phải mất vài phút cô mới nhìn thấy vết xước lớn mà hắn nói.

Một lớp da bị trầy ra, thậm chí vết đỏ cũng gần như biến mất.

“Có phải rất nghiêm trọng không?” - Du Kỳ Phong đặt một tay lên ghế sô pha, chán nản thở dài: “Haiz, nếu nghiêm trọng cũng không thể làm gì được, tôi lười đến bệnh viện lắm, cô nhanh chóng khử độc băng lại cho tôi là được rồi, tôi chịu đau giỏi lắm.”

Là một thủ lĩnh của Huyết Lang, Du Kỳ Phong tự hào về độ lỳ đòn của mình.

Kỷ Tiếu Tiếu nhìn vết thương của hắn, không nói nên lời gật đầu: “Cũng không phải? Anh bị thương thật sự nghiêm trọng đó, anh đến chậm một bước thôi thì vết thương lành luôn rồi.”Vết thương đã lành.

Đã lành.

Liền lành.

-

Du Kỳ Phong: “.

Chưa bao giờ mất mặt như vậy, Du Kỳ Phong ho khan: “Đúng, lành là chuyện tốt, đúng không, haha.

Kỷ Tiếu Tiếu dán miếng băng cá nhân lên vết thương, vỗ vỗ lưng hắn: “Được rồi, anh có thể mặc áo vào rồi. Nếu anh tắm làm ướt băng cá nhân, tôi sẽ dán lại cho anh.”

“Có phải cô cho rằng vóc dáng tôi quá đẹp cho nên muốn nhìn thêm lần nữa?”

Bệnh tự luyến của Du Kỳ Phong phát tác.

Kỷ Tiếu Tiếu liếc mắt: “Đúng vậy, không chỉ muốn nhìn lần hai mà tôi còn muốn sờ vào, có cho hay không?”

Du Kỳ Phong co người: “..Cô không thể dè dặt hơn được sao?”

“Anh có cho tôi cơ hội để dè dặt sao?”

Du Kỳ Phong: “..

Không ngờ, Kỷ Tiếu Tiếu rót cho hắn ly trà, dùng đôi mắt lo lắng khẩn cầu nhìn hắn: “Du thiếu, tôi có thể thương lượng một chút chuyện với anh không?”

“Cô nói đi.” - Du Kỳ Phong tâm tình coi như không tệ.“Chuyện là tôi muốn cho Thanh Thanh đến trường mẫu giáo Giang Sơn, cho nên tôi muốn nhờ anh đánh tiếng với bên đó có thể tiếp nhận Thanh Thanh

“Việc này” - Du Kỳ Phong cau mày: “Trường mẫu giáo ở đây buộc phải ràng buộc cư dân ở đây, Kỷ Thanh Thanh không có hộ khẩu ở đây, cho nên có chút phiền phức.

Du Kỳ Phong nói xạo không chớp mắt, chỉ là hắn muốn Kỷ Tiếu Tiếu phải cúi đầu với hắn...ít nhất, cũng phải dịu dàng một chút chứ?”

“Vậy phải làm sao?” - Kỷ Tiếu Tiếu có chút lo lắng.

“Cô hằng ngày nấu cơm cho tôi, tôi sẽ xử lý. - Du Kỳ Phong yêu cầu.

Kỷ Tiếu Tiếu từ bi nhìn Du Kỳ Phong: “Tôi nấu ăn rất kém, nếu như anh muốn ăn đồ ăn cháy đen, tôi sẽ vui lòng vì anh ra sức.

Du Kỳ Phong có chút khẩn trương, lập tức thoả hiệp: “Vậy buổi tối pha cho tôi một ly cafe mang vào thư phòng.“Tôi chỉ biết pha cafe pha sẵn, không biết pha cafe hạt.”

“Vậy thì uống cafe pha sẵn.”

“Trước kia không phải anh coi trong phong cách nhất, chỉ uống cafe rang xay sao?” - Du Kỳ Phong ăn chực nhà Cố Minh Dạ rất lâu, nên Kỷ Tiếu Tiếu cũng biết một ít thói quen của hắn.

“Chỉ cần là cô pha cho tôi cafe, tôi thiệt thòi một chút cũng không sao.

“Ồ.” - Kỷ Tiếu Tiếu bĩu môi: “Anh đang có âm mưu gì?”Hắn chỉ cần muốn ăn gì uống gì đều có người phục vụ, tại sao lại mạo hiểm

muốn người không có tay nghề như cô phải làm.

“Cô phải lấy lòng tôi, làm tôi vui vẻ.”

Kỷ Tiếu Tiếu: “.

"

Du Kỳ Phong gọi điện thoại 5 phút, sự tình đã giải quyết xong.

Kỷ Tiếu Tiếu liếc hắn một cái, cảm giác mình bị lừa.

Chỉ một cuộc gọi 5 phút mà cô phải pha cafe cho hắn mỗi tối, sao cô có cảm giác thua thiệt như vậy?

Du Kỳ Phong biết cô nghĩ gì, đắc ý nói: “Đừng bất mãn, chuyện này với tôi chỉ cần một cuộc gọi, nhưng với cô, không có biện pháp nha.”

Kỷ Tiểu Tiểu: “.

“Bằng không, nếu cô sinh cho tôi một đứa con, tôi cam đoan không lấy một xu nào, lập tức làm hết thảy chuyện mà cô muốn.”

“Xin lỗi nha, tôi mới không muốn.” - Kỷ Tiếu Tiếu gầm lên.

So với phải sinh con cho hắn, cô vẫn là tình nguyện pha cafe đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.