“Tỉnh, tỉnh lại.”
Sở Mộ Nhiễm vỗ vỗ lên gương mặt Cố Minh Dạ, nhưng anh ta vẫn đang bất tỉnh.
“Có phải dùng thuốc quá nhiều không? Sao lại có tác dụng mạnh như vậy?” - Cô cau mày nhỏ giọng thì thầm, vừa nhéo vào mặt anh vừa lắc lắc: “Chỉ là anh ta từ nhỏ đã là tiếp nhận huấn luyện, cho thiếu đi một chút sao có thể hạ anh ta được.”
“Tỉnh lại…này, Cố Minh Dạ, mau tỉnh lại.”
“Ừm…”
Lần này, Sở Mộ Nhiễm còn chưa vỗ vào khuôn mặt của anh, đôi mắt phượng sâu thẳm của anh đột nhiên mở ra.
Anh ta… anh ta tỉnh rồi.
Sở Mộ Nhiễm vội rụt tay lại, nhếch môi cười: “Cố thiếu, anh tỉnh rồi à?”
“Ừm.” - Cố Minh Dạ lên tiếng.
Chớp mắt, anh kinh ngạc phát hiện mình vậy mà đã mất tự do.
Cố Minh Dạ đưa mắt nhìn về cô gái đang ngồi xổm trước mặt, trầm giọng hỏi: “Em làm?”
Thanh âm không có cảm xúc vui buồn hay tức giận, ánh mắt bình tĩnh, không thể đoán được tâm trạng của anh.
Sở Mộ Nhiễm rất đắc ý, cười lạnh: “Đúng vậy, là tôi làm.”
“Vì sao?” - Cố Minh Dạ dùng sức, nhưng không thể thoát ra được. Anh nhìn Sở Mộ Nhiễm lạnh lùng hỏi.
Trong nháy mắt Cố Minh Dạ đã nhận ra từ khi bước vào cửa anh đã bị cô tính kế.
Nhưng mà thật ra cô không cần phải tính kế anh, chỉ cần đồ vật cô đưa, anh sao có thể từ chối.
Cố Minh Dạ trong mắt hiện ra một tia mỉa mai: “Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3610797/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.