Sở Vân Quốc dùng chân đạp Sở Mộ Nhiễm ngã xuống đất, dùng tay tát vào mặt và người cô, không xem cô là con gái của ông mà chính là kẻ thù.
“Nghiệp chướng, chính mày khiến Sở gia trở thành trò hề của Giang thành.”
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm sưng lên, cô cắn môi chịu đựng không nói một lời.
Hà Cẩm Thu nhàn nhã uống ngụm trà liền nói: “Vân Quốc, chúng ta nhất thiết là họp báo giải trừ quan hệ với nó. Đúng là thứ lớn lên từ khu ổ chuột cho nên tính cách y như đám nghèo hèn đó. Trước kia chúng ta không nên đón nó về Sở gia.”
“Không được.” - Ánh mắt Sở Vân Quốc dữ tợn: “Phải mang nó đến Cố gia xin lỗi, sau đó mang đến bệnh viện tìm Ngọc Diệp xin lỗi để giải quyết cho xong chuyện này. Sở gia chúng ta ở Giang thành này không thể để cho người khác đàm tiếu chị em giành một chồng.”
Nói xin lỗi? Để một người bị hại đi xin lỗi người hại mình?
Nhớ trước kia cô thật ngu ngốc. Lúc đó dù cô làm sai chuyện gì đó, Sở Ngọc Diệp sẽ giả vờ làm người chị hiền lành tốt bụng khuyên cô nói xin lỗi thì ba mẹ sẽ không tức giận nữa, mọi người sẽ không truy cứu nữa.
Lúc đó cô quá ngu ngốc, không trộm tiền cũng xin lỗi, không đánh người cũng xin lỗi, những chuyện không có làm cũng xin lỗi.
Cuối cùng, chính là bị cha mẹ ruột chán ghét, và danh tiếng ở Giang thành ngày càng xấu đi.
Nhưng bây giờ cô đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3597974/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.