Chương trước
Chương sau
~*~
Biết được tin này, Thừa Hạo căn bản không biết nên phản ứng ra sao. Rõ ràng là trong cô nhi viện cùng nhau lớn lên, 20 năm làm anh em, đột nhiên 1 ngày thằng em bé bỏng biến thành kim phượng hoàng cất cánh bay cao, bỏ cậu mà đi. Nghĩ đã thấy phiền!
Mới hôm trước còn là em trai ngoan ngoãn của cậu, hôm nay đã biến thành người thừa kế duy nhất của Lý thị, giá trị con người tăng lên gấp bội, mạ vàng từng tấc quả thật chói mắt mà.
Hứa Úy Ngự lái xe đưa cậu đến Lý gia gặp Tiểu Huyễn. Công bằng mà nói, Tiểu Huyễn đối xử với cậu vẫn tốt lắm, thấy cậu liền vui mừng mà gọi: "Anh hai!" rồi lao tới ôm chặt. Nhưng cái phòng khách khoa chương kia của nhà họ Lý khẳng định cậu không muốn quay lại nữa. Lý thị đại công tử so với tiểu Huyễn lúc xưa cùng cậu mò mẫm cạo nồi ăn cho đỡ phí đâu còn giống nhau nữa. Hơn nữa, cho dù có làm lơ ánh mắt soi mói của đám người làm trong nhà thì cậu cũng không thể làm như không biết mình mang đôi giày thể thao mới đi đá bóng về mà bước lên thảm sàn quý báu để lại không ít dấu giày đen đen.
"Hứa Úy Ngự... Anh nói xem, có phải tôi giờ đây cái gì cũng đều không có không?" Cậu khẽ hỏi người đang lái xe bên cạnh.
"Sao lại thế? Bất quá giờ cậu thoát được gánh nặng kia rồi, sau này chỉ cần kiếm đủ sinh hoạt phí và học phí của mình cậu thôi. Có bao nhiêu xài hết bấy nhiêu! Không tốt hơn sao?"
"Tôi vốn chỉ có 1 thằng em trai.... Ngay cả nó giờ cũng rời tôi đi....."
"Xa cách cũng là chuyện sớm muộn. Có gì đâu!"
Không phải em anh thì anh nói sao chả được! "Giờ chỉ còn mình tôi...."
"Sợ buồn thì đến nhà tôi đi."
Thừa hạo cảnh giác trừng mắt nhìn hắn: "Anh muốn gì?!"
Úy Ngự thở nhẹ: "Cần đề phòng thế sao? Đến làm công theo giờ được không?"
"Anh đi chết đi!"
"Thật sự không muốn ở cùng tôi sao?"
"Không có cửa à!"
"Ấy, không cần nóng vội thế, cho cậu 30' suy nghĩ, 30 phút sau hãy trả lời cho rõ ràng..."
"Ngay bây giờ tôi cũng có thể trả lời rõ ràng: KHÔNG ĐI!"
Căm giận bước ra đóng sầm cửa lại, Thừa hạo bước lên cầu thang hẹp còn nghe hắn nói vọng lên: "Tôi chờ nửa giờ nha, nửa giờ nữa cậu nói không là tôi đi á!"
Vậy cứ ở đó mà chờ đi! Thừa Hạo dùng sức đá vào cửa nhà trọ cũ kĩ. Nghĩ đến tên kia không biết tốt xấu mà đề nghị mình như vậy, lửa giận lại bốc cao.
Tôi phi! Lúc đầu thì nói cho rõ hay, sau chiếm được tiện nghi rồi về chỉ mặt trơ trán bóng nói : "Tôi đã cố hết sức!". Cút mẹ anh đi! Tôi mà tái tin tưởng anh thì ngu không bằng con heo!
Đổ ập người xuống đống chăn đệm, bởi vài ngày không dùng mà có tư vị xa lạ. Chỉ vài ngày thôi mà biết bao chuyện xảy ra. Cần chầm chậm suy tính 1 chút cho rõ ràng.Qua 2 phút vùi mặt vào gối, chịu không nổi, Thừa Hạo bực mình ngẩng đầu nhìn sang chiếc giường trống của Chí Huyễn. Cậu đã cố ngậm bồ hòn làm ngọt, tranh đấu với cuộc đời này mà sao ông trời không thương cậu chi hết.
Đột nhiên cảm nhận căn phòng này sao mà vắng lạnh thế.
Đồng hồ đặt ở đầu giường tích tắc điểm kim, âm thanh vô cùng rõ ràng. Thừa Hạo chậm rãi ngồi dậy trên giường, cảm thấy cơ thể cũng có phần rét run.
Sau này cuộc sống sẽ như vậy sao? Về đến nhà nói chuyện cũng không ai trả lời, gọi tên tiểu Huyễn nó cũng sẽ không thưa.
Lẳng lặng ngồi im, Thừa Hạo ngoan cố nhìn kim đồng hồ từng chút 1 nhích lên. Nửa giờ gian hạn của tên kia đã trôi qua nhưng cậu vẫn chưa có nhúc nhích 1 ly.
Trong lòng cậu vân cứ nghĩ không hiểu ở cùng Hứa Úy Ngự sẽ ra làm sao??!! Quên đi, khác gì dẫn sói vào nhà, thằng cha kia khẳng định ý định trong đầu không có thanh khiết gì.
Đã 1 giờ 10 phút trôi qua, giờ có muốn đi hẳn hắn cũng đã không còn ở đó rồi!
Kim đồng hồ lại nhích thêm 10 phút, Thừa Hạo thấy bồn chồn lại đứng lên. Mình có nên đi không? Cùng lắm có 2 người thì sẽ không tịch mịch, có thêm chút hơi ấm đồng loại. (Kịch liệt phản đối, em với thằng kia ko cùng phải đồng loại, em là thỏ , nó là lang sói a =)) )
Tách tách~
Mưa rồi, hắn sao có thể còn ở đó chứ! Mà cậu muốn thuê nhà cũng có thể cùng thuê với người khác... Cùng ai nhỉ?
Thừa Hạo đột nhiên phát hiện trong đầu ngoại trừ cái tên Hứa Úy Ngự không còn ai khác.
2 tiếng đồng hồ rồi.
Thừa Hạo thở dài. Cho dù hiện tại cậu đồng ý thì sao chứ?!!
Phòng trọ của cậu ở lầu 2, ghé mắt nhìn qua lỗ thông gió xuống dưới đã không thấy xe Úy Ngự đâu — Dường như thật sự hắn đã bỏ đi rồi.
Thừa Hạo chạy xuống mấy bậc thang, dừng lại bất động, sâu sắc cảm nhận vị chua chát của việc một lần nữa bọ bỏ rơi.
Thân hình gầy nhỏ của cậu đứng thẳng lên, hướng phía xe Úy Ngự chạy đi mà hô to: "Hứa Úy Ngự, anh quay lại đi, tôi qua nhà anh làm công, tôi với anh ở cùng nhau, tôi không cần làm 1 thằng ngốc ở đây nữa..."
*****
"Vậy đi thôi!
Sau lưng đột nhiên có giọng nói vang lên khiến Úy Ngự giật bắn mình mà kêu lên, lấy tay ôm ngực: "Anh..... Anh chưa đi sao?" Không biết người cũng có thể dọa chết người sao?
"Tôi chờ cậu suốt 2 tiếng rồi mà cậu lại có thái độ đó à? Không cảm động chút nào sao?"
"Anh cút đi!" Hồi phục lại tinh thần, nhận thấy mình vẫn là bị đùa giỡn, thẹn quá hóa giận, Thừa Hạo đạp Úy Ngự 1 cước rồi chạy về phía cầu thang "Anh mau cút đi! Nói cho anh biết, để tôi gặp anh 1 lần sẽ đánh anh 1 trận!"
Nhưng cậu còn chưa đi được 2 bước đã bị kéo giật lại, nghiêng ngả lảo đảo chả biết thế nào mà đã nằm gọn trong lòng ngực hắn."Nha, đối với chủ sắp cho cậu thuê nhà mà lại nói năng thế đấy hả? Phải phạt nha..."
"A———– Anh làm cái gì...."
Ối dời, vừa ôm 1 cái đã ăn bạt tai, Úy Ngự cười khổ sờ sờ mặt, cậu nhóc này quả thật càng ngày càng kiêu ngạo.
*****
"Ở đây thì nhớ thanh toán tiền thuê nhà đó nha." Úy Ngự mặt không đổi sắc nhìn nhìn Thừa Hạo đang đứng ở phòng khách thay đồ ngủ (em nó ngu thiệt là ngu =)) ),đi lại sô pha ngồi xuống từ tốn uống bia.
"Giá đừng quá kinh dị là được, bằng không tôi khiếu nại lên Hội bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng đó!" (thế còn Hội bảo vệ người bán thân sao em ko kiện luôn đi =)) )
"Tôi đâu phải gian thương." Nét mặt quả thật thâm tàng bất lộ "Thế này đi, mỗi tháng cho tôi làm 1 lần, OK?"
Thừa Hạo từ đầu đến chân đều biến thành màu quả mận: "Anh cút đi! Tôi vốn biết anh chẳng tử tế gì cho cam mà!"
"Uây, nên nhớ rõ cậu là đang ở nhà tôi, tôi muốn làm gì cậu bộ khó lắm sao? Một tháng 1 lần là lời người quân tử nói là làm! Chảng lẽ cậu muốn tôi cường bạo hử?"
Hiện tại đạp cửa xông ra còn kịp không vậy chời?
"Thế... 1 tháng 1 lần cũng là để cuối tháng mới tính đi!" (Hoàn hảo con thỏ đã đạp bẫy lollz)
"Vậy coi như 2 lần...." Úy Ngự 1 bên vô liêm sỉ mà nói, 1 bên tự nhiên kéo Thừa Hạo mà đè xuống sô pha.
"Anh.... Buông.... Tôi đâu có đáp ứng anh... A ——–"
Hôn xuống 2,3 nhát đã muốn nhũn như con chi chi. Dùng câu này để hình dung chắc cũng không sai biệt lắm.
"Đồ khốn! Tôi hối hận đã đến đây! Anh buông ra! Tôi đi đây!"
"Quá muộn rồi!" Ánh mắt Úy Ngự trở nên đen đặc, cuộn trào tính dục đến không thấy đáy.
Thắt lưng bị nâng lên, rồi mới cường ngạnh xỏ xuyên qua.
"Khốn nạn!" Trong mắt đã nhanh chóng phiếm ánh nước.
"Sao thế? Chưa quen à? Xem ra tôi lại phải làm kĩ càng vài lần cho cậu thích ứng mới được."
"Anh đi chết đi...... Nha——–" Lời nguyền rủa không nể nang rất nhanh biến thành tiếng rên rỉ, thân thể bị kỹ xảo công kích mà dần dần mềm đi.
"Thật là, cậu gấp cái gì chứ!" Oán hận dường như bị nén xuống, nhìn Thừa Hạo cũng thấy không phải không hưởng thụ, biên độ ra vào cũng lớn hơn nữa.
"Ư. . . . . . A —— chậm một chút. . . . . ."
Trời ơi, mình sao lại phát ra cái loại âm thanh ghê tởm như thế... Đều là tên khốn Hứa Úy Ngự gây ra. Hứa Úy Ngự, ngươi đi chết đi, ta thật sự có xuống địa ngục cũng phải kéo ngươi đi để ra mắt Diên Vương mà...
Thể lực cùng ý chí dần dần khôi phục, Thừa Hạo đưa tay đấm vào người tên kia.
"Khỏe ghê ta! Nhìn không ra là cơ thể này được "rèn luyện" càng ngày càng tốt nha." Nam nhân nhẹ nhẹ ôm bụng, vẻ mặt nhàn nhã nhìn Thừa Hạo đang vội vội vàng vàng mặc quần áo. Vì tức giận mà tay chân cậu luống cuống đến tội."Muốn chạy đi đâu?"
"Anh quản được tôi chắc, dù sao cũng là càng xa anh càng tốt!" Thừa Hạo dùng sức mà mang giày vào, cố sức định chạy trốn!
"Sao mà phải đi? Không phải cậu vừa thanh toán tiền thuê nhà tháng này sao? Có thói đâu mà thanh toán xong lại không dùng thế chứ?"
Thừa Hạo nhanh chóng ngừng lại, đại náp cấp tốc gọi tiểu não hội đàm. Đúng vậy, không thể để tên này chiếm tiện nghi vậy chứ? Ở chứ, phải ở, phải đập cho nát cái phòng của hắn, khoái trá mà phá hoại.
"Không phải dùng cái dáng vẻ bị cường bạo đó nhìn tôi. Cậu thấy đó, "cái kia" tôi cho vào có làm sao đâu. Chẳng phải tôi cũng hậu hạ, mang lại khoái cảm cho cậu sao. Rõ ràng tôi thấy cậu cũng cam tâm tình nguyện đấy chứ... A———"
Nói còn chưa dứt, 1 cái gối đã bay tới bịt miệng Úy Ngự, trên bụng lại liên tiếp ăn mấy đấm của Thừa Hạo.
"Không muốn chết thì câm miệng đi!" Thừa Hạo hung tợn "Tôi sẽ ở trong này ung dung hưởng thụ 1 tháng. Trong 1 tháng này không có được sờ vào tôi, có chuyện gì xảy ra tôi liền...."
Vốn miệng muốn nói tiếp ".. báo công an" nhưng nhìn đến Úy Ngự ánh mắt lóe ra ý cười cợt liền hiểu ngay đối phó với loại người như hắn thì cảnh sát, pháp luật, vân vân và mây mây có là cái chó má gì đâu, liền "biên tập" lại ngay: "... ờ... Là tôi lấy tiền á, 1 lần 1 vạn, hiểu chưa?"
Úy Ngự bị cái gối nó đè vào miệng, có muốn cười phá lên cũng không nổi, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Gì chứ? Còn gật đầu! Một vạn chưa dọa được hắn sao?
"Đừng có nghe nhầm á, bắn 1 lần là 1 vạn! Giống như hôm nay anh "làm" tôi á, sớm phải thu được mấy vạn rồi, là anh chiếm được tiện nghi đi, hừ!"
Úy Ngự rất phối hợp, vờ vịt mang cái bộ mặt ủy khuất vì bị đe dọa mà gật gật, trong lòng đã cân nhắc, thằng nhóc này, đầu óc giản đơn như vậy, có thật sự là thiên tài IT không trời?
*****
Thừa Hạo chọn phòng xa tên sắc lang nhất mà ở. Chính là nằm cuối hành lang. Chọn như thế cũng đề đề phòng tên kia muốn rớ lúc nào là rớ lúc ấy. Con mẹ nó cái gì gọi là xã hội hiện đại, dân chủ văn minh gì đó. Đến làm đàn ông còn nguy hiểm thế này!
"Chào!" Xuống đến phòng ăn liền nhìn thấy Úy Ngự đang ăn điểm tâm mỉm cười chào cậu.
Trừng mắt nhìn hắn 1 cái, ánh mắt quét qua đồ ăn trên bàn chợt dừng lại.
Ô hô... nhìn ngon đấy chứ. Ngày hôm qua bữa tối ăn vào đã sớm bị trận vận động kịch liệt tiêu hao hết sạch, sáng nay là vì đói nên mới tỉnh dậy mà lăn xuống.
Nhìn thấy biểu tình của Thừa Hạo, Úy Ngự cười cười: "Quên nói cho cậu biết, cơm ngày 3 bữa đều phải trả tiền riêng."
Hắn khẳng khái nói như vậy đương nhiên vì muốn Thừa Hạo phải "thanh toán" thêm cả "tiền ăn" chứ không chỉ mỗi "tiền ở", nhưng lại sợ nói thế Thừa Hạo lại hâm hấp mà nhịn đói đến chết thì cũng phiền.Thế nhưng Thừa Hạo lại khinh khỉnh ngồi xuống mà ăn.
"Ăn từ từ. Dạo này công ty có nhiều việc cần giải quyết, không ở nhà với cậu được, nhớ phải ngoan ngoãn nha..."
"Ai cần anh ở nhà, tôi còn đi học!"
"Vậy may quá" Vờ vịt phở phào "Tôi còn sợ cậu thương nhóe tôi quá độ..."
"Câm miệng!"
Lúc ra đến cửa lại bị hắn nắm lấy hôn 1 chút, định đưa tay đấm hắn cũng bị bắt lấy, Thừa Hạo căm tức muốn chết.
"Muốn tôi bảo người lái xe đưa cậu đi học không?"
"Thần kinh, tôi là khách trọ, cũng không phải trai bao! Phục vụ chu đáo thế làm quái gì?"
"Ok!" Úy Ngự cười cười "Thế đành để cậu chịu ủy khuất vậy."
Ủy khuất cái gì? Để anh đưa đi mới là làm tôi ủy khuất muốn chết!
Hứa úy ngự quả nhiên cả ngày không có về nhà. Đọc sách nhìn lên đã 11h đêm, Thừa Hạo thấy mắt nhíu lại, chậm chạp đi tắm rồi chuẩn bị lên giường ngủ. Hay quá đi! Liền đến lúc nhắm mắt mơ màng nghĩ gì không thấy lại thấy mặt tên hỗn đản kia hiện ra.
Ngủ thì vẫn cứ ngủ sao lại thấy mùi hương quen thuộc từ hắn, lại có giấc mộng kì qusi, dường như mơ thấy người kia đang ở ngay bên cạnh mà hôn cậu, đầu tiên là 1 nụ hôn mềm nhẹ, thật dịu dàng, cẩn trọng, sau mỗi lúc lại 1 mạnh mẽ, ngay cả đầu lười còn len vào miệng nữa. Nghĩ thì muốn đẩy ra, chính là cả 1 ngón tay cũng không động nổi, lại mơ màng mà cảm thấy được hôn cũng thoải mái lắm, cứ yên tâm hưởng thụ đi. Dù sao cũng chỉ là mơ thôi.
Một lúc sau cậu tỉnh dậy vì thấy quá đói. Mở đèn, thấy bốn bề vắng lặng, cửa phòng vẫn khóa. Giờ đã là 2h sáng. Ế, nhớ rõ hình như tủ lạnh còn chân giò hun khói a...
Đi qua phòng khách cậu thấy Úy Ngự vẫn đang để đèn sáng. Người này trở về lúc nào mà mình không biết nhỉ? (Em là 1 con heo chính hiệu, nó hôn em thế em còn không biết lại còn đòi biết nó về lúc nào à? =)) ) Đã muộn thế không đi ngủ còn làm cái khỉ gì?
Đang dềnh dang ở đấy thì cửa thư phòng mở. Úy Ngự tay đang cầm tách cà phê, khuôn mặt rõ mệt mỏi.
"Còn. . . . . . Còn chưa ngủ?" Đột nhiên thấy hắn, Thừa Hạo có điểm lắp bắp. Cà vạt của Úy Ngự đã được nới lỏng vắt ra sau, cáo sơ mi cũng được cởi vài nút, mái tóc vàng kim của hắn có phần rối tung nhưng đôi mắt ướt át lại hơi mờ mịt mà nhìn — Kỳ cục ghê! Đổi là người khác hẳn sẽ bị nói là lôi thôi lếch thếch nhưng với hắn lại chỉ càng... mê người?
"Có chút tài liệu cần xử lý" Muốn đi lại rót thêm cà phê "Cậu đói bụng xuống tìm ăn hử?"
Á.... Đáng giận! Làm sao mà hắn biết nhỉ?
Cắn cắn cái bánh sandwich (em xuống em ăn thì anh nói em đói em lại còn tôn anh lên hàng thánh đoán, bó =)) ),Thừa Hạo thấy tỉnh cả ngủ, Chết tiệt! Đều tại tên kia mời cậu uống cà phê. Giờ muốn ngủ cũng không được.
"Để tôi giúp anh!" Nói ra lời này Thừa hạo thiếu điều bị chính mình dọa nhảy dựng. Ai, tự nhiên nhìn thấy tên kia chuyên chú xem xét tài liệu lại thấy có phần thông cảm, chỉ là tiện tay mà giúp 1 chút, mình quả nhiên vô cùng lương thiện, quân tử không chấp chuyện xưa nha."Cậu?"
"Đừng coi thường tôi à~
Chuyển cảnh!
Nam chính số 1 ăn no sandwich, tinh thần phấn chấn ngồi vào mày tính mà gõ, nam chính số 2 nửa nằm nửa ngồi trên ghế da, ngủ hay chưa thì không chắc.
Thật ra hắn đang lim dim mắt mà ngắm người ngồi phía trước, bộ dạng quả thật đáng yêu, phải hảo hảo lợi dụng mà nhìn ngó cho no. Chính ra hắn có thói quen nơi nào việc ấy, tức là việc công ty thì làm cho xong ở công ty chứ chưa mang về nhà thế này bao giờ. Nhưng hôm nay nhà hắn có 1 tiểu gia hỏa, cần được trông nom 1 chút coi có gây chuyện không. Ai nha, cậu ta lúc ngủ bộ dáng thực mê người, có hôn hít thì so với lúc tỉnh ngoan hơn nhiều, phản ứng cũng đủ HOT, thiếu chút nữa làm hắn chịu không nổi mà làm tới luôn... Hừ, tiểu tử ngốc, tưởng nằm trong phòng khóa cửa là an toàn chắc? Nghĩ đi sao không nghĩ lại, nhà này là nhà hắn, chìa khóa không phải cũng của hắn sao?
Chờ Thừa Hạo đóng WORD lại, quay đầu đã phát hiện tên khốn kia không có đạo đức đã nằm lăn quay ra ngủ.
... Mẹ nó, tuy là mình chủ động nói muốn giúp, nhưng như vậy hắn cũng không phải quá "tự nhiên", "không khách khí" đi~
Nghĩ đến đây cậu thật sự muốn thô bạo mà lay hắn tỉnh dậy, bàn tay đã đặt lên vai cư nhiên lại ngưng trọng.
... Người này nhìn kĩ vẫn là đẹp trai quá... Làn da trắng không có mảy may tì vết, nhìn sát thấy sắc trắng chuyển qua trong suốt, ngay cả những mạch máu nho nhỏ dưới da cũng thấy nữa. Lông mi hắn vừa dày vừa dài, mũi cũng thật thẳng, bờ môi đẹp không giống con trai cho hắm, hơi hơi mỏng, nhìn rất "ngọt", ánh lên sắc phấn hồng...
BÙM... BÙM...
Cái gì vậy nhỉ?!!!
Tim đập.... Mẹ nó chỉ nhìn thôi mà khẩn trương vậy sao? Bộ dạng tuấn mĩ hỗn đản này cũng coi như đẹp nhưng mình mà lại bị vẻ bề ngoài mê hoặc sao!!!?
Chính là........
Vẫn không khống chế được bản thân từ từ từng chút một hướng về phía gương mặt kia.
Hạ Thừa Hạo, ngươi thật là 1 thằng không có tiền đồ mà!
... Kệ đi, hôn 1 cái, có chút xíu thôi mà... Bình thường bị tên này ăn không ít đậu hũ, hôm nay tự mình ăn lại 1 chút, như thế cũng đâu có gọi là...
Môi có điểm phát run mà đặt nhẹ lên môi Úy Ngự. Ư... Không tồi nha... Liếm một chút, mềm mềm, hơi có vị ngọt (Chắc tại lúc nãy hắn cứ gào thét đòi thêm đường vào cà phê á),hương vị tản mát của cà phê hòa vào hơi thở đàn ông tạo nên 1 thứ mê dược...
Bất tri bất giác mà 1 chút xíu lại biến thành lâu hơn 1 chút xíu, lực hôn xuống cũng mạnh hơn cho nên......
"A..... Ư____" Gáy đột nhiên bị nắm lấy khiến Thừa Hạo sợ hãi kêu lên định dứt ra nhưng đã bị Úy Ngự kéo trở lại.
Nghiêm túc cẩn thận chà đạp bờ môi kia 1 lần Úy Ngự mới bỏ ra. Hắn thích thú nhìn khuôn mặt ngượng đến đỏ cháy: "Ai nha, cậu quá đáng thế, cư nhiên thừa dịp người ta ngủ mà giở trò ám toán..."
"Làm... làm gì có..." Thừa Hạo chột dạ, vừa nói vừa cố tránh xa tên kia chừng nào tốt chừng ấy.
"Dám làm không dám chịu? Cậu muốn bội tình bạc nghĩa sao?!"
Bội bạc cái đầu ngươi. Ta làm gì chứ?
"A! Anh làm cái trò...." Rất nhanh quần áo đã bị lột xuống.
"Vừa rồi bị cậu xâm phạm, giờ là tôi phòng vệ chính đáng à." Miệng nói tay làm, quả thật không chậm trễ 1 giây.
Gì chứ? Anh đi chết đi... Căn bản là phòng vệ quá độ mà! "Hỗn đản! Đừng có kéo quần tôi!"
Lại 1 lần nữa bị vu khống, Thừa Hạo bị hắn đè lên người, căn bản không thể động đậy. Cái ghế da bị sức nặng của 2 người chèn ép đã muốn kêu lên "kẽo kẹt kẽo kẹt" vô cũng thảm thiết.
"Đừng... Ghê dựa chật chội lắm..." Giãy dụa khiến cậu mất sức, thở hồng hộc nhưng vẫn cố sức nhắc nhở Úy Ngự, hy vọng hắn vẫn còn lý trí mà ngừng lại.
"Vậy đổi chỗ đi." Nói là làm, Úy Ngự ôm cậu lôi đến đặt trên bàn làm việc. Thừa Hạo nghe được tiếng 1 đống hồ sơ ràn rạt rơi xuống.
"Không cần. . . . . . Không cần ở trong này. . . . . ." Mông dán vào mặt bàn lạnh lẽo, hai chân bị cường thế mở ra, chân lại không cham tới đất, chỉ có thể chới với mà lung tung đạp loạn. Khổ quá đi!
"Ở đây cũng kích thích lắm mà!" Úy Ngự chen vào giữa hai chân đang mở rộng của cậu, cúi người cắn vào đầu ngực đỏ hồng.
"Hỗn đản. . . . . ." Cậu gian nan tiếp tục vặn vẹo: "Anh không phải mới vừa mệt chết đi hả? Tiết kiệm thể lực ngày mai còn đi làm. . . . . ."
Tuy rằng biết giảng đạo lý hơn phân nửa là không thể thực hiện được, nhưng Thừa Hạo vẫn cứ là nói a nói.
"Quả là tôi có mệt, bất quá là do trí óc bị tiêu hao quá độ. Con người ta phải phối hợp lao động trí thức với lao động chân tay! Không phải nên "chân tay" cho nó cân bằng hay sao?"
Vô sỉ a vô sỉ!
"Nha. . . . . ." Lại. . . . . . tên khốn lại "vào" rồi. . . . . .
Không ngừng ma sát vào mặt bàn, lưng Thừa Hạo bất tri bất giác cong lên, khoái cảm từng cơn lại từng cơn ập tới, thân thể đã muốn không nghe đầu óc chỉ huy mà tự phản ứng theo dục vọng.
Hỗn đản... Mạnh như thế ai mà chịu được chứ!!!!!!!!!!!
"Khó có lần cậu chủ động câu dẫn tôi, đương nhiên tôi phải ra sức" Úy Ngự hôn môi cậu khiến cảm giác kịch liệt kia lại càng đẩy xuống thắt lưng.
"Đúng... Cứ như vậy..." Thì thầm vào lỗ tai cậu xong, Úy Ngự lại thẳng tiến dong quân. Nguồn :
"Cái. . . . . . Cái gì như vậy. . . . . ." Thừa Hạo vẫn cố sức hổn hển mà hổi 1 câu.
Úy ngự cúi đầu cười ra tiếng: "Cứ như vậy. . . . . . Phối hợp với tôi. Cậu thật sự là chủ động không ít đâu."
". . . . . ." Nghe hắn nói mới để ý, không hiểu mơ màng thế nào mà Thừa Hạo cũng nương theo nhịp đưa đẩy của hắn mà đong đưa thắt lưng của chính mình. Làm sao lại có thể gây ra cái hành động xấu hổ này! Thừa Hạo xấu hổ đến độ muốn 1 dao đâm mình luôn cho rảnh.
"Không cần thẹn thùng, đây là phản ứng tự nhiên thôi... Nào, chân mở rộng ra 1 chút, đúng chỗ đó rồi, ai da...."
Xấu hổ chết mất, tuy rằng trong đầu còn muốn phản kháng nhưng thân thể ngu muội lại nghe lời hắn mà làm theo... Mình nhất định điên rồi, nếu không chính là chỉ đang nằm mơ thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.