"Anh, anh về rồi." Cậu nhỏ tóc đen đứng trong bếp hướng 1 thanh niên tóc vàng đang đổi đôi dép lê đi trong nhà nơi bậc cửa mỉm cười chào đón.
"Học kỳ 2 rồi đó, nhóc mày có vẻ nhàn nhã quá ha? Cơm trưa đến lượt nhóc mày nấu sao? Ngồi mà đọc sách đi!" Thừa Hạo lệt xệt đôi dép lê đi vào nhà. Mười lần có chin cậu đổ cho quên mà mang đôi giầy vừa chơi bóng xong mà dẫm loạn lên sàn nhà, nhưng hôm nay lại nhớ rõ, thay đôi dép đi trong nhà sạch sẽ.
"Không sao ạ, em làm nhanh thôi, chỉ... xào rau muống nữa là xong, 2 phút thôi mà."
"Được rồi, được rồi, biết nhóc mày chăm chỉ rồi, chỉ là anh mày nhớ cái nhà bếp thôi hiểu chưa?" Thừa Hạo vẫn là đưa tay đẩy thằng em ra khỏi bếp.
Cậu nhóc kia tới cửa vẫn còn la: "Anh... Anh đừng coi em là trẻ con à."
"Anh không có xem nhóc mày là trẻ con, là nhóc mày trưởng thành, nên xem xét cách ăn mặc chút đi, Tiểu Huyễn, chiều nay không phải đi học, chúng ta ra ngoài mua đồ đi. Hôm nay anh được lĩnh lương."
"... Không cần mua đồ cho em đâu, anh như vậy mà cũng chỉ có 2 cái sơ mi mặc đi mặc lại, em muốn giặt sạch cũng khó, bữa trước chà xát đến gần nát, lần sau giặt cũng không thế nói có bị gì không."
"Ê, đừng có coi thường nha, tốt xấu gì cũng là Lacoste à." (Nguyên chị Lam viết là "cá sấu", chuyển để đỡ lặp từ thôi ạ )
"Là mùa đông mua hàng tồn mùa hè, loại 50 tệ 2 cái đó hả?" Tới phiên Huyễn cười cười nói.
Thừa Hạo thực cảm thấy thằng nhóc em mình xinh đẹp quá đỗi, cười rộ lên lại càng đẹp, quả tình nếu dùng từ xinh đẹp mà tả 1 nam sinh trung học có phần không hay lắm nhưng khó có từ nào dễ hình dung hơn. May mắn vẫn chỉ là thằng nhóc con, bằng không dung mạo kia thật không phải sự tốt lành gì vì cả 2 chỉ là cô nhi, chút năng lực bảo vệ bản thân cũng không có.
Hôm nay tâm tình cậu quả thực rất rất tốt, nhận được không ít tiền, trừ bỏ tiền thuê nhà, tiện điện nước vẫn còn dư không ít. Nhìn tới đôi giày mình đi đã cũ nát lắm, cậu đã sớm nghĩ tới việc mua 1 đôi mới. Ngày ngày đi qua cửa hàng giãy đã nhắm sẵn 1 đôi NIKE, cứ đi qua là liếc.
Việc làm của Thừa Hạo có liên quan tới IT, trên phương diện này cậu quả có thiên phú, tuy không mất quá nhiều thời gian công sức nhưng thành tích vẫn rất tốt. Hiện tại cậu làm cái loại công việc chính gọi là HACKER. Vẫn biết cái việc đánh cắp thông tin làm ăn cơ mật của công ty người ta là sai, nhưng còn cách nào khác, muốn kiếm tiền thật nhiều lại thật nhanh chắc chỉ còn thế.
Cậu cần tiền, hay nói đúng ra cả 2 anh em cần tiền. Mồ côi, không ai lo kinh tế, hết thảy đều chỉ có thể tự lực cánh sinh, cái số tiền đắt đến thắt cổ của nào học phí, tiền thuê nhà rồi đến cả tiền mua lọ tương trong siêu không mình lo lấy ai cho?*****
"Trí Tấn, điều tra ra ai làm chưa?"
"Rồi ạ, Hứa tiên sinh." Người tên Trí Tấn là 1 nam tử cao lớn, tay mang 1 cặp tài liệu đi tới.
"Sinh viên trường Đại Ba sao?" Úy Ngự lật lật 2 trang tài liệu, "Thế thôi sao? Nhìn sao cũng ra là 1 tên sinh viên bình thường thôi mà."
"Dạ đúng, Hứa tiên sinh."
"Vậy anh báo cáo đi, việc giải mã tiến hành sao rồi?"
Trí Tấn có chút đổ mồ hôi lạnh "Thật thất lễ Hứa tiên sinh, thật sự là rất khó đối phó, tổng cộng có 18 cổng lệnh chính, hiện tại vẫn chưa lấy lại được..."
"Được rồi," Úy Ngự phất phất tay "Cũng nhờ người này mà tôi mới biết được ra trước giờ mình toàn có thứ thùng rỗng kêu to, có ăn chẳng có làm."
Trí Tấn sượng trân, im lặng không nói gì nữa.
"Còn chuyện kia sai người làm đi. Tối nay tôi muốn gặp thằng nhóc đó."
*****
Thừa Hạo sống 20 năm cũng không nghĩ ra nổi 1 thằng nghèo rớt mùng tơi như cậu lại bị bắt cóc. Hơn nữa người bắt mình nhìn qua thì cũng không giống những kẻ đi bắt cóc người nhằm đòi tiền chuộc. Họ là 1 đám mặc complê đen, nhìn động tác cũng thấy được huấn luyện chuyên nghiệp, hoàn hảo.
Cái người tự xưng là Trí Tấn kia là 1 người đàn ông to cao vạm vỡ đã khiêng hắn đến 1 căn phòng (không tồi đi, quả thật là khiêng đó, cho nên Thừa Hạo cảm thấy mất mặt chết đi được, nhưng là lập tức tự bản thân nhận ra thực lực 2 bên quá cách biệt, thôi thì cứ lẳng lặng ăn tiền). Hắn buông cậu xuống rồi cùng những người còn lại rút êm ra ngoài.
"Cậu là Hạ Thừa Hạo?" Lúc này cậu mới nhìn rõ người duy nhất ngồi trong phòng, 1 người đàn ông tóc vàng nhìn hắn mỉm cười nhưng trong mắt hắn tịnh không có chút xíu nào là đang "cười" cả.
Thừa Hạo thấy người này quả là đẹp, đẹp tới rợn người, khiến cậu nhè nhẹ thở ra cũng thấy lạnh lẽo, quả thật người kia không phải tốt lành gì đâu.
"Cậu cũng giỏi công nghệ thông tin quá nhỉ?!!!"
Thừa Hạo lập tức đóan được ngay nguyên nhân mình có diễm phúc có mặt tại đây. Cậu căn bản không bao giờ thực sự muốn hack hệ thống người ta rồi lại còn sửa đổi code để nó tự thiết lập password mới khiến họ không thể vào lại chính hệ thống của mình. Thế như Lý Chính Quách cứ kiên quyết bắt cậu phải làm theo. Cậu biết rõ như thế vừa ngu xuẩn lại vừa nguy hiểm nhưng đã ăn tiền rồi thì thành Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy, ngoan ngoãn mà vâng lời.
"Tuy rằng thiệt hại cậu gây ra cho chúng tôi rất lớn, nhưng tôi cũng không tính tóan bắt cậu bồi thường."
Thừa Hạo nhè nhẹ thở ra một hơi. Thật sự cậu là 1 thằng đít rách, cái loại nợ nần kiểu này bảo sao cậu gánh cho nổi.
"Để cậu lập công chuộc tội, thấy thế nào?"
Thừa Hạo gật đầu. Không cần biết việc sắp làm đây có khiến cậu áy náy gì với Lý Chính Quách hay không, Thừa Hạo cũng chỉ là giao dịch làm ăn đến đó thôi. Xong việc thì còn liên quan gì chứ.Không khí đột nhiên chùng xuống, ngoài tiếng đàn phím gõ lách cách cùng hơi thở nhẹ của cả hai, quả nhiên im lặng đến bức người.
Úy Ngự nhíu mày: "Sao tự nhiên im lặng thế?"
"Anh... có phải không... còn phải đồng ý xong việc để tôi an toàn rời đi nữa chứ..."
"Ha" Úy Ngự cười cười "Xem ra tôi đối với cậu có phần khách khí quá khiến cậu chưa nhận thức được tình huống bản thân đang lâm vào rồi. Cậu cho rằng bây giờ cậu có tư cách ra điều kiện này nọ với tôi sao?"
"Chỉ cần password đưa vào mà sai, sau đó không tìm được password đúng trong vòng 30s thì hệ thống của anh sẽ tự động ngắt và không thể khôi phục nổi."
"Cha, cậu cũng coi như thông minh đi, nhưng mà..." Úy Ngự cố ý dừng lại 1 chút "Em trai cậu đó kêu đến là đến. Ai~ Thật sự là rất ngoan đi."
Thừa Hạo cứng đờ người: "Anh... Anh dám..."
"Tôi đâu có... " Úy Ngự bày ra vẻ mặt vô (số) tội "A... Không xong, chỉ có 10s, một viên đạn hẳn là đủ để kết liễu đi..."
Thừa Hạo im lìm trong vòng 2s rồi bùm bùm đánh một chuỗi kí tự rồi nhấn phím ENTER.
"Tốt lắm." Úy Ngự vẻ hài lòng nhìn màn hình. Muốn cùng anh đấu, chú mày không phải quá non nớt sao?
"Thằng bé đâu rồi?" Giọng nói Thừa Hạo có vẻ run rẩy "Cho tôi gặp nó."
"Ah~ Chẳng phải thằng bé đang ở nhà chờ cậu về hay sao?"
Lúc này biết mình đã bị lừa, Thừa Hạo giận run "Anh... đồ vô sỉ."
"Tôi đã nói không có làm gì nó, là do chính cậu tự mình không tin đi."
Thừa Hạo bừng bừng lửa giận nhìn xóay vào đôi mắt vừa dài vừa hẹp lại đầy mê hoặc kia 1 lúc rồi cuối cùng mới hỏi "Thế giờ anh muốn xử trí tôi thế nào? Giết?"
"Giết người là phạm pháp đó nha, cậu không biết sao? Cậu là sinh viên hẳn cũng học qua Pháp luật đại cương chứ?" Úy Ngự cười cười vẻ đồng tình, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn đang tức giận lại càng thấy vui thích. Hay quá ha~ thằng nhóc này không có sợ anh chút nào.
"Hơn nữa, cậu vừa mới giúp tôi phá mà, tôi cảm ơn còn không hết nữa là" Anh đưa tay lên, kẹp giữa 2 ngón tay là 1 chi phiếu, tùy tiện nhét vào cổ áo cậu, như tình cờ chạm vào da thịt mịn màng.
Thừa Hào khẽ né người, ánh mắt nghi hoặc nhìn người kia.
Quả nhiên là thằng nhóc hồ đồ đáng thương. Úy Ngự thật sự muốn hưởng thụ cái cảm giác để cậu ta vào long bàn tay mà đùa bỡn.*
"Đương nhiên là tôi luôn thưởng phạt phân minh... Cái hành vi phạm pháp gây thiệt hại trước kia của cậu là tôi nên trừng phạt phải không?"
Thừa Hạo vừa định mở miệng trả lời thì bỗng thấy âm thanh đã chìm đi đâu mất vì cái miệng nhỏ đã nhanh chóng bị chặn lại.
"Ngô— " cậu giãy dụa tứ tung, lại đưa tay đánh vào khuôn mặt tuấn mĩ kia 1 cái nhưng chưa chạm tới đã nghe bụng đau nhói, dạ dày dạ mỏng lộn ngược khiến cậu theo ghế trượt ngã xuống đất (anh nó đánh em nó, đồ super S). Tên khốn kia mới đầu nhìn có vẻ gầy gầy mảnh mảnh mà lại dễ dàng chế trụ hay tay khiến cậu không sao thoát được."Đồ biến thái...Anh buông tay coi, tôi đâu phải con gái đâu!" Thừa Hạo liều mạng vặn vẹo thân mình, chân cũng cố chỏi chỏi mà đứng dậy nhưng 1 chút cũng không đá trúng Úy Ngự.
"Tôi biết cậu không có phải con gái" Úy Ngự, dường như để "thị phạm" cho lời nói của mình, lần theo vạt trước áo sơ mi kia mà sờ tới bên trong, bàn tay ở trước ngực Thừa Hạo động nhè nhẹ, ngón trỏ cùng ngón cái kẹp lấy chỗ nổi lên, dịu dàng xoa nắn, rồi hài lòng khi thấy chỗ kia vừa mới dùng "thủ pháp" 1 chút đã cứng rắn tròn trịa. Anh đưa tay ấn nhẹ 1 cái khiến Thừa Hạo lại run rẩy lợi hại hơn nữa. Nguồn :
"Anh... anh... biến thái. Muốn phát tiết thì tìm đàn bà. Tôi đây không có phải GAY nha."
"Buông tay, buông ra, Vương Bát Đản, biến thái..." Khoá quần đang bị kéo xuống muốn ngăn cũng không nổi, Thừa Hạo thực sự đã sợ đến phát cuồng "Anh... Bỏ tay ra, không được đụng vào, a—" Uý Ngự lúc này tay như có như không nhẹ đặt bàn tay vào giữa 2 chân cậu, vẻ lưu luyến rồi mới di chuyển tìm đến bông hoa cúc nhỏ, một lóng tay đã muốn đi vào.
"Hỗn đản... Không được..." Thừa Hạo lại cắn lại đá, cái thứ vừa cứng vừa nóng chết tiệt của tên khốn kia đang tì vào sát bên hông khiến cậu quả thật thất kinh, loại tình cảnh này cậu thừa nhận nằm ngoài nhận thức hạn hẹp của bản thân.
Chân vẫn là bị mạnh mẽ bài mở, cùng là đàn ông thế nào mà thể lực đôi bên lại cách xa. Cảm nhận được cái cây nóng nóng, cứng cứng kia chuẩn bị đi vào, cậu tuyệt vọng đến thét lên 1 tiếng, nước mắt tuôn rơi.
Vốn định dã man đoạt lấy "bông hoa nhỏ" kia, thế nào mà Uý Ngự bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cậu, đôi mắt đen thẳm kia, cha, tràn đầy bất lực cùng sợ hãi.
Uý Ngự buông tay, tự đứng dậy "Lần đầu tiên coi như dừng ở đây, cậu có thể về."
Thừa Hạo kinh nghi đưa mắt nhìn anh, sau 1s do dự liền nhảy dựng lên, dùng hết khí lực cha sinh mẹ đẻ đến giờ vơ quần áo, mặc vội mặc vàng rồi chạy mất.
Tất nhiên không ai chặn cậu lại, cậu cũng không kịp suy nghĩ coi có lẽ nào 1 viên đạn bay tới từ phía sau hoặc thằng nào nó đập cho 1 gậy vào gáy hay không. Cậu liều mạng chạy như điên, chạy tới khi chân hư khí nhuyễn đứng không nổi mới chịu dừng nhưng vẫn phấp thỏm không yên. Hẳn là đã cách thằng cha biến thai kia rất xa đi?! Vấn đề là, dời ạ, cái "chỗ kia" có cậu nó làm sao vậy? =______=
*********************
"Làm thế nào lại không xuống tay luôn cho rồi? Đừng nói cái từ "liêm sỉ" viết ra sao mày tự nhiên lại mới học được nha." Một thanh niên có khuôn mặt ngây thơ, xinh đẹp như thiên thần kéo tấm màn phía sau đi ra.
"Trước mặt mày tao phải ngại gì chứ?" Úy Ngự tao nhã đưa tay sửa sang lại quần áo của mình "Mày thích rình rập như vậy hóa ra là mê mẩn tao. Thế nào mà hôm nay tao mới biết kìa. Mà, mày sau này đừng có học đòi con người ta đột nhập qua ban công nữa."
"Ra là chỉ sợ người ta nhìn thấy mình "nửa đường đứt gánh" đi. Hứa tiên sinh sao thế? Hay là đã đến lúc xài canh thập toàn đại bổ rồi? *""Mày mà còn nói cái năng lực kia của tao yếu kém lần nữa thì đừng mong yên ổn. Hơn nữa, kiến thức ẩm thực Trung Quốc không có hiểu biết thì đừng có nói lung tung."
"Thế tha con mèo nhỏ kia là sao hử?"
"Cái này..." Úy Ngự đưa tay vò vò tóc mình "Là vừa rồi thấy trên người thằng nhóc có mùi mồ hôi..."
"Dời ạ, cái kiểu cuồng sạch sẽ như mày ko có tốt đẹp gì đâu nha."
"Nói thế nào thì tao cũng vẫn sẽ như thế thôi."
"Úy Ngự, nếu có đồ tốt như vậy cứ từ từ hưởng thụ, không nên học theo Tôn Ngộ Không tham quả nhân sâm, cái này thì tao đồng ý với mày à."
"Là Trư Bát Giới tham quả nhân sâm. Chuyện mày mang 1 nửa dòng máu Trung Quốc tốt nhất nên để ít người biết thôi kẻo xấu mặt cả dân tộc. Còn nữa, cái quan điểm đó của mày có liên quan gì đến tao sao?"
"Úy Ngự iu, chả phải trong lòng mày đang nghĩ thế sao?"
"Đoán mò lung tung cũng chả phải thói quen tốt đẹp gì hết."
"Ah, người ta là bác sĩ tâm lý, phân tích tâm lý con người là cần câu cơm mày lại nói tao đoán mò thì tao lấy gì ăn?"
"Mày nhìn đâu có giống kiểu thiếu cơm ăn chứ?" Úy Ngự mất cả kiên nhẫn nói chuyện với tên này, đưa tay đẩy cửa định bước ra ngoài.
"A, đúng rồi nha, hôm nay mày đưa tao đến ngã tư phía trên đi, tao phải ăn cái món Hải Lệ Tiên* đó"
"Cho tao xin, đồ ăn bán trên đường đó đâu có sạch sẽ gì, mày cứ ăn có ngày bị độc chết đó, tao sẽ kêu người mang tôm hùm với vang đỏ tới."
"Không, Úy Ngự, tao thà chịu bị độc chết....", Jullian bá vai bá cổ, ngoan ngoãn cùng Úy Ngự đi ra ngoài, tất nhiên lần này đi bằng cửa chính đàng hoàng.
++++++++++++++++++++++++++
Thừa Hạo sau rồi cũng nhẹ nhõm phần nào vì cái người tên Úy Ngự kia không có tìm đến cậu gây chuyện chi nữa. Về đến nhà rồi cậu mới tìm tìm kiếm kiếm coi lại những bài viết trên các báo kinh tế tài chính mới được biết tên khốn kia tên Hứa Úy Ngự, chỉ hơn cậu có vài tuổi nhưng đã sớm đứng trên vạn người.
Kì lạ ở chỗ người có địa vị thế sao lại đi thích đàn ông? Hay là chơi gái chán rồi lại muốn đổi món cho đỡ nhàm?
Nghĩ tới đây cậu có chút buồn. Từ đó như con chim bị bắn hụt đâm sợ cành cong cậu không có dám tham gia bẻ khóa, vượt tường lửa chi nữa cả. Nhưng cái giống đời cứ chân chất thì lại ít tiền. Liều mạng làm công trong nhà hàng cũng chả kiếm được bao nhiêu. Tháng 9 sắp đến mà học phí lại là của cả 2 anh em. Ít nhất cũng 1 vạn tệ đi.
Thừa Hạo thở dài, ý thức được làm thân con trai cũng không có được an toàn chuyện "kia" khiến cậu lo lo, cũng không dám để Chí Huyễn đi làm công. Cậu nhóc dễ thương như thế lại lượn lờ trước mắt những tên như Hứa Úy Ngự thì khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Người ta đã nói nếu không gặp thời thì uống nước còn bị hóc quả không có sai. Hôm nay về đến nhà Thừa Hạo đã thấy Chí Huyễn đứng đó nhìn cậu, khuôn mặt gần như muốn khóc rồi.
"Làm sao vậy?"
"Anh,... máy tính hỏng rồi. Em sắp phải nộp bài nên phải chỉnh sửa lại, thế rồi..."
"Là em mày mở ra coi hả?"
Chí Huyễn gật đầu.
Thừa Hạo nhìn ngó cái case mà xem xét "Hay tháo linh kiện bung bét ra rồi không biết đường lắp vào cho đủ?"
"Không phải, mà là..."
Thừa Hạo nhấn nút POWER, 1 lúc sau làn khói nhè nhẹ bốc lên đến ... rợn người...
Cậu dở khóc dở cười mà xem lại cái PC thân yêu.
"Anh, sửa không được hả?"
"Sửa thì sửa được nhưng linh kiện đắt lắm. Để coi dành đủ tiền rồi mua sau đi."
"Em xin lỗi."
"Ngốc mày nói gì thế? Anh cũng đếch chịu được cái con la già này rồi. Cũng muốn lên đời cho nó mà chưa gặp dịp thôi."
Mạnh miệng mà an ủi Chí Huyễn như vậy chứ lòng Thừa Hạo đang than trời. Tiền đã ít nay lại đổ thêm cái chuyện này nữa thì có khác gì chó cắn áo rách.
Mở mấy ổ đĩa ra thấy trống huếch lại càng cười khổ 1 cái.
Khốn nạn, cái bữa đó chạy chối chết lo thân nên quên cầm theo cái tờ chi phiếu kia, không thì...