Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau
Không thể động – Tác giả: Phong Lộng Edit: Nguyệt Cầm Vân Mị lực của Chu Dương càng lúc càng tăng lên một cách khó tin, khoảng thời gian Ly Úy phải trăn trở suy xét cũng ngày một nhiều. Cậu không nhớ nổi những chuyện trước kia, mỗi mảnh ký ức đều được nói ra từ miệng kẻ khác, cho dù là thước phim ghi hình cũng bị cách ngăn bởi một lớp màn hình trong suốt, mỗi câu chuyện thuộc về quá khứ của Ly Úy đều khiến cậu phải kinh ngạc không thôi, cậu dốc toàn lực để có thể chạm tới nó. Thường xuyên cố gắng chạm tới, giữa lúc ý thức mơ hồ, cậu và Chu Dương càng ngày càng tiến lại gần nhau hơn, nhưng càng ngày càng cách xa Ly Úy của trước kia. “Giọng hát của em rất hay. Sâu lắng, tràn đầy từ tính. Lần đầu tiên anh loáng thoáng nghe được, trong lòng đã âm thầm muốn em.” Chu Dương chỉ tay vào hình ảnh Ly Úy vẻ mặt kiêu ngạo, mặc một bộ trang phục kì quái trong bức ảnh chụp, nói: “Đến khi anh bước tới trước mặt em, có biết câu đầu tiên mà em nói là gì không? Em hỏi anh, anh là kẻ nào? Anh nói, anh là Chu Dương. Em liền nói, này, họ Chu kia, tôi muốn thử công phu trên giường của anh.” Chu Dương lộ ra nét mặt hoài niệm: “Đêm hôm ấy của chúng ta… thực sự không thể hình dung được. Em đều đã quên rồi phải không?” Quay đầu lại nhìn người bên cạnh, hắn cười khổ. Ly Úy cũng cười khổ. Ly Úy của quá khứ và Ly Úy của hiện tại, là hai người khác nhau, khác nhau hoàn toàn. Thật rõ ràng, người mà Chu Dương yêu, là cái người của quá khứ kia. Điểm này càng trở nên rõ ràng, Ly Úy lại càng cảm thấy bất an. Mọi chuyện càng trở nên phiền muộn hơn, cậu đối với trước kia không có một chút ấn tượng, nhưng lại nhớ như in những chuyện tàn nhẫn mà Chu Dương đã từng làm với cậu. Sự tàn nhẫn lúc ban đầu cộng với sự ôn nhu của lúc sau, Ly Úy giữa nỗi niềm bất an, lại thêm cảm giác càng lúc càng ỷ lại vào Chu Dương nghiêm trọng, tự cảm thấy khinh bỉ bản thân. Bất an, rồi lại khinh bỉ. Ly Úy hiểu được rõ ràng loại cảm giác khó chịu này, đau khổ tựa như một người bị trúng cổ độc nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí. Thế giới có sự tồn tại của Chu Dương luôn khác biệt hoàn toàn. Khi Chu Dương ở bên cạnh, nhìn cậu với nụ cười vô cùng thân thiết, bệnh nhân hôn mê nguy kịch là Ly Úy liền quên hết tất cả mà hấp thụ phần ấm áp quý giá này. Một khi không có Chu Dương ở bên cạnh, bệnh tình của Ly Úy liền có vẻ khá hơn một chút, sẽ giãy dụa giữa tỉnh và mê, nhưng như vậy chỉ càng khiến cậu thêm thống khổ. Chu Dương tựa hồ cũng phát hiện ra, thời gian hắn ở bên cạnh Ly Úy mỗi lúc một dài, nghiêm túc thi hành chính sách như hình với bóng, cho dù thực sự bận rộn đến không cách nào để mắt tới Ly Úy, Chu Dương cũng sẽ nghĩ biện pháp kiếm việc cho Ly Úy làm, để Ly Úy cùng hắn bận rộn. “Giao cho em, cũng như tính mệnh của anh vậy, đều giao cả cho em.” Lời nói mạc danh kỳ diệu của Chu Dương, luôn có thể mạc danh kỳ diệu đả động tới Ly Úy. Hắn giao cho Ly Úy một tập tài liệu, hoặc một xấp ảnh, cũng có khi là bản kế hoạch của một câu lạc bộ đêm đang chuẩn bị cắt băng khánh thành. Biết rõ Ly Úy sẽ không đưa ra được kiến nghị gì trọng yếu, nhưng hắn vẫn quen dùng ngữ khí trịnh trọng nhất mà bàn giao cho Ly Úy, tựa như thứ mà hắn phó thác chính là toàn bộ con người hắn. “Ly, vẫn là em có thể hỗ trợ nhất.” Vầng trán được nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, Ly Úy tưởng chừng hít thở không thông, cậu sẽ đắm chìm mãi trong nụ hôn mang theo khí tức của Chu Dương ấy, tới khi hắn rời đi một lúc lâu mới bất chợt thanh tỉnh. Chu Dương cũng không biết, hay có khi là không muốn nói thẳng ra. Ly Úy phiền muộn, một người sau khi bị tẩy não lại phải chịu sự đối đãi vô nhân đạo từ phía tên tình nhân trước kia của mình, vẫn còn có thể tiếp tục yêu hắn sao? * * * Ngoài cửa sổ mưa lâm thâm không ngừng, một lẵng hoa quả tươi bày ngay ngắn trên mặt bàn, sắc hồng của nho Mỹ, sắc vàng của xoài Philippines, sắc xanh của táo Nhật, phối thêm hai trái thanh long có màu sắc mê người, tươi ngon đẹp mắt, khiến người ta phải rớt nước miếng. “Em nói… anh có thể rời khỏi Chu Dương được không?” Phụt! Một âm thanh không mấy lịch sự bất ngờ truyền tới, kèm theo đó là miếng chuối tiêu đang cắn dở dang rơi bịch xuống đất từ cái miệng há hốc. Vi Vi trợn tròn mắt: “Anh, anh nói gì thế? Ban nãy em nghe không rõ.” “Anh muốn rời khỏi Chu Dương.” Ly Úy chà chà tay. Vi Vi liếc mắt khinh thường: “Anh à, anh điên rồi sao? Anh muốn chết ha?” Ly Úy lập tức nhíu mày: “Vi Vi, con gái con đứa sao có thể…” “Em nói sai sao? Anh rõ ràng là muốn chết đấy thôi.” Vi Vi chẳng chút tự kiểm điểm, kêu lớn: “Anh, anh trời sinh đã bị Chu đại ca đọc vị rồi, rời khỏi Chu đại ca, khắp người anh sẽ không thoải mái, không thoải mái sẽ sinh bệnh, một khi sinh bệnh liền bệnh chết thôi. Vậy nên anh mà rời khỏi Chu đại ca thì chính là tự đi tìm chết rồi.” “Vi Vi! Em nói bậy nói bạ cái gì?” Ly Úy lườm cô, khẽ quát. “Cái gì mà nói bậy nói bạ? Đây là do chính anh năm đó nói à nha.” Vi Vi lườm lại cậu, cao giọng rống trả: “Hồi đó em nói Chu đại ca rất dữ, muốn anh đừng đi theo anh ấy. Anh lập tức vả cho em hai bạt tai, nói anh mà rời khỏi anh ấy thì sẽ toi mạng!” Ặc…! Cổ họng suýt sặc, Ly Úy nuốt mạnh hai ngụm nước miếng. “Anh… anh từng đánh em?” “Thường xuyên mà.” “Sao có thể…” âSao lại không thá»?â Khuôn mặt nhá» bé vô tá»i của Vi Vi là m ra vẻ lên án: âNhẹ thì anh vả cho em má»t cái, nặng thì dùng chân Äá em. Lúc anh hung dữ lên liá»n giá»ng há»t chó Äiên, ngay cả Chu Äại ca cÅ©ng phải chá»u nắm Äấm của anh. Anh hay tháºt, tẩy não xong liá»n quên sạch sẽ, uá»ng công em phải chá»u nhiá»u Äòn của anh nhÆ° váºy.â Mình bạo lá»±c nhÆ° váºy sao? Ly Ãy toát má» hôi lạnh. âAnh thá» Äi há»i Äám Äà n em của anh mà xem, có ai là chÆ°a từng thá» qua cảm giác bá» anh Äánh Äến nằm viá»n và i ngà y? Ba nÄm trÆ°á»c, anh thấy Tiá»u Bạch Kiá»m chòng ghẹo chá» Mai Hoa, liá»n Äánh Tiá»u Bạch Kiá»m Äến há»c cả máu, hắn phải bá» trá»n mất dạng suá»t ba tháng trá»i không dám gặp anh.â ÄÆ°a tay lên vuá»t trán, lại ra má»t tay má» hôi lạnh. âÄừng nói Äùa nữa,â Ly Ãy giáºt giáºt khóe môi: âAnh bạo lá»±c nhÆ° váºy, sao các anh em còn có thá» theo anh? Cả em nữa, nóng nảy nhÆ° má»t con mèo hoang nhá», bá» anh Äánh, sao không sá»m bá» nhà ra Äi?â Vi Vi bá»ng nhiên ngáºm miá»ng, tá» má» Äánh giá Ly Ãy. Ly Ãy bỠánh mắt nghiêm túc của cô nhìn Äến ná»i da gà khắp ngÆ°á»i, không khá»i rụt cá» lại: âNhìn cái gì?â âAnh à , anhâ¦â Vi Vi cong khóe môi, toét ra thà nh má»t nụ cÆ°á»i vui vẻ: âAnh tháºt là khiến ngÆ°á»i ta phải yêu thÃch nha.â Bá»ng nhiên cô phì cÆ°á»i, duá»i tay ôm lấy cá» Ly Ãy, bá» nhà o cả ngÆ°á»i tá»i. âOa, cẩn tháºn!â Ly Ãy kêu lên sợ hãi, xung lượng cá»±c lá»n ÄỠầm xuá»ng, hai ngÆ°á»i cùng ngã và o ghế sô pha êm ái. Vi Vi nghênh ngang Äè lên ngÆ°á»i Ly Ãy, ngá»t ngà o cÆ°á»i, cúi Äầu há»i: âAnh, anh ghét em sao?â âSao có thá»?â âChÃnh là nhÆ° váºy a, cho dù em có thế nà o, anh vẫn là thÃch em, em là m gì anh cÅ©ng thÃch em.â Vi Vi nói: âAnh, anh cÅ©ng giá»ng váºy thôi, cho dù anh hung dữ bao nhiêu, thô bạo bao nhiêu, không biết phải trái bao nhiêu, kỳ quặc bao nhiêu, em vẫn là thÃch anh, thÃch Äến không thá» thÃch hÆ¡n Äược nữa. Äám Lão Lang vá»i Tiá»u Bạch Kiá»m vẫn xem anh là lão Äại, Chu Äại ca vẫn chá» muá»n má»t mình anh. Anh, anh có bá» ngÆ°á»i ta tẩy não, biến thà nh má»t tên tiá»u ngu ngá»c thì chúng em cÅ©ng vẫn thÃch anh mà , anh Äừng lo lắng.â Nụ cÆ°á»i ngá»t ngà o của Vi Vi, dÆ°á»i ánh mặt trá»i phản chiếu liá»n trá» thà nh bóng ảnh của má»t thiên thần. Ly Ãy kìm lòng không Äặng bèn duá»i tay ra, xoa nhẹ lên khuôn mặt nhá» nhắn trÆ¡n má»m của cô, má»m cÆ°á»i nói: âAnh không lo lắng.â Vi Vi lè lưỡi, là m má»t biá»u cảm thá» phà o nhẹ nhõm tháºt khoa trÆ°Æ¡ng: âVáºy lần sau anh Äừng nói cái gì mà rá»i khá»i Chu Äại ca nữa nha, hù sợ cô em gái Äáng yêu nhu thuáºn của anh rá»i!â Ly Ãy lẳng lặng má»m cÆ°á»i thá»a mãn, giá» phút nà y cáºu cảm thấy ná»i phiá»n não của mình quả tháºt vô cùng ngu ngá»c. ThÆ°Æ¡ng thế trên ngÆ°á»i Äã khá»i hẳn, qua má»t thá»i gian nữa liá»n trá» thà nh quá khứ, Chu DÆ°Æ¡ng Äá»i vá»i cáºu ôn nhu sÄn sóc, các anh em Äá»i vá»i cáºu tôn kÃnh có thừa, còn cả cô em gái tÃnh tình có chút kỳ quái nà y nữa, chÃnh là ai cÅ©ng không thá» thay thế Äược. Còn gì nữa mà không hà i lòng? Má»t bóng Äen cao lá»n cÆ°á»ng tráng chầm cháºm phủ lên khuôn mặt Äang má»m cÆ°á»i thá»a mãn của Ly Ãy. Từ Äá»nh Äầu truyá»n tá»i giá»ng nam trầm thấp ẩn chứa nguy hiá»m: âCái gì mà ⦠rá»i khá»i Chu Äại ca?â âEm là Äang giúp anh hai xoa bóp, không phải Äang khi dá»
ảnh Äâu nha!â Vi Vi nhÆ° con mèo nhá» bá» giẫm phải Äuôi, nhảy phắt dáºy khá»i ghế sô pha: âChu Äại ca, anh thất bại quá, anh của em Äang cân nhắc xem có nên vứt bá» anh không Äó.â Nói xong liá»n xoay ngÆ°á»i, lủi ra phòng ngoà i nhanh nhÆ° chá»p. __Hết__
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau