Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau
Không thể động – Tác giả: Phong Lộng Edit: Nguyệt Cầm Vân Không biết có phải đám Đầu Trọc đã bị Chu Dương cảnh cáo rồi hay không, liên tiếp mấy ngày sau đó không thấy lộ diện. Ly Úy vì chuyện băng ghi hình mà xấu hổ, hễ cứ nhìn thấy Vi Vi là mặt mũi lại đỏ bừng, Vi Vi đương nhiên nhận ra được điểm ấy, hơn nữa còn gắng sức lợi dụng để chế giễu anh hai, liền bị Chu Dương gộp chung vào giáo huấn nghiêm khắc, kết quả là ngay cả Vi Vi cũng chẳng còn thấy bóng dáng. Suốt mấy ngày không bị người khác quấy rầy, kết quả là Ly Úy và Chu Dương đã thân mật tiếp xúc. Ban đêm đồng sàng cộng chẩm là lẽ đương nhiên, thời gian ban ngày Chu Dương cũng thường xuyên ở bên cạnh Ly Úy. Mỗi khi Chu Dương gặp phải công việc bận bộn cần nhốt mình trong thư phòng, hắn nhất định sẽ gọi cả Ly Úy theo cùng. Chu Dương vẫn thích uy hiếp, động một tí là lại sử ra đòn sát thủ sẽ đối với Vi Vi như thế này như thế nọ. Nhưng Ly Úy dần dần nhận ra, cho dù nét mặt của Chu Dương có lạnh lẽo hơn nữa thì cũng chỉ là hư ngôn dọa dẫm. Mặc dù như vậy, nhưng cậu lại bất tri bất giác thu liễm hận ý đối với Chu Dương, không còn gây rối quá mức. Để báo đáp, tính khí dễ cáu giận của Chu Dương cũng có chút thu liễm, hai lần Ly Úy lén giấu dao ăn sắc nhọn đằng sau thắt lưng bị hắn phát hiện ra, hắn cũng chỉ hung hăng trừng Ly Úy một cái, nghiền dao ăn thành bột vụn rồi thôi. Hôm nay, Chu Dương lại mang Ly Úy tới thư phòng. Có lẽ mấy ngày gần đây trong bang xảy ra nhiều chuyện phiền phức, lông mày của Chu Dương nhíu lại chặt hơn so với lúc thường, ngón trỏ của bàn tay phải gập lại, khẽ gõ nhịp lên mặt bàn được phủ lớp sơn hạng nhất. Ly Úy đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi đi hỏi chuyện trong bang, cậu chỉ ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha đặt trong góc phòng, nhắm mắt dưỡng thần. Trong phòng nhiệt độ vừa phải, lại yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ nhịp đều đều trên mặt bàn của Chu Dương, khiến cho người ta mơ màng buồn ngủ. Suốt bao nhiêu ngày dây dưa, lúc này Ly Úy ở trước mặt Chu Dương đã không còn cảnh giác như trước kia nữa, cậu uể oải đánh một cái ngáp, cuộn mình nằm trên ghế sô pha chuẩn bị ngủ thêm. Chu Dương lúc ngủ có một thói quen rất xấu, đó là thích ôm thật chặt thắt lưng của Ly Úy, chỉ cần ban đêm Ly Úy hơi động đậy một chút, Chu Dương sẽ theo phản xạ mà ghì càng thêm chặt, tựa hồ sợ nửa đêm Ly Úy sẽ lén rời đi mất. Ly Úy lại là một người khi ngủ rất không an phận, ban đêm thường hay trở mình đá chăn, mỗi lần khẽ động liền bị khí lực kinh người của Chu Dương ghìm đau đến tỉnh lại. “Anh muốn ghìm chết tôi?” “Đã bảo em đừng loạn động.” “Rất đau.” “Biết đau thì em cũng đừng động nữa.” Mẩu đối thoại vô ích đêm nào cũng phải lặp đi lặp lại mấy lần. Dưới sự tuần hoàn ác tính, dục vọng chiếm hữu của cánh tay Chu Dương đối với thắt lưng nhỏ nhắn của Ly Úy càng ngày càng trở nên mãnh liệt, mà tỷ lệ ban đêm ngủ được ngon giấc của Ly Úy cũng càng ngày càng thấp đi. May mắn chính là ban ngày có thể bổ sung giấc ngủ bất cứ lúc nào. Ghế sô pha trong thư phòng của Chu Dương trở thành nơi chợp mắt mà Ly Úy thích nhất, đệm lót mềm mại, nằm xuống tựa như rơi vào một vòng tay ôm ấp dịu dàng. Chu Dương còn có một thói quen tốt, đó là khi Ly Úy chợp mắt, hắn tuyệt đối sẽ không quấy rầy cậu. Trên thực tế, chỉ cần Ly Úy nhắm mắt lại, tất cả mọi động tĩnh của Chu Dương ở trong thư phòng đều sẽ biến nhỏ, lấy đồ nọ đặt đồ kia rất nhẹ nhàng, khi nói chuyện điện thoại cũng sẽ hạ thấp âm giọng. Thế nhưng hôm nay, khi Ly Úy vừa nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tiếng hát khe khẽ của Chu Dương lại khiến cậu nhanh chóng tỉnh dậy từ bóng tối mê mang. “Dưới bầu trời, chỉ có em… chỉ có em…” Quả thực là Chu Dương đang hát, lặp đi lặp lại hai câu này. “Kỳ thực chỉ có em… chỉ có em…” Giọng hát của hắn có chút khàn, nhưng lại đặc biệt gợi cảm khác thường, Ly Úy chầm chậm mở mắt ra, trong tầm mắt mông lung xuất hiện gương mặt nhìn nghiêng của Chu Dương đang ngồi bên bàn làm việc và cúi đầu khẽ hát. Tất cả mọi vật phía trước đều trở nên mơ hồ, duy chỉ có một mình Chu Dương là rõ nét, tựa như trên người hắn đang tỏa ra ánh hào quang, làm lu mờ mọi thứ khác. “Dưới bầu trời… chỉ có em… chỉ có em…” Ly Úy ngơ ngẩn nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chu Dương bắn về phía mình, lúc này mới phát giác mình đã vô tình cất giọng hát theo Chu Dương. Cậu hơi kéo khóe miệng mỉm cười, mang theo một chút ngượng ngùng mà mở miệng nói: “Nghe anh hát mấy lần, liền thuộc.” Có thể nhìn thấy rõ ràng một tia kinh hỉ lướt qua trong mắt Chu Dương, nhưng lập tức lại bị vẻ thất vọng thay thế. Chỉ vì sự biến đổi của ánh mắt này, trái tim Ly Úy liền không chịu thua kém mà đập thình thịch. Chu Dương ngừng hát, thu hồi lại ánh mắt, một lần nữa quay trở về với công việc. Trong phòng mất đi tiếng ca dịu dàng của hắn, bỗng nhiên có vẻ nặng nề bứt rứt. Ly Úy nằm nghiêng trên ghế sô pha, mím môi, rầu rĩ hỏi: “Tại sao không hát nữa? Anh hát… rất hay.” Trong giọng nói khô khốc, âm thầm ẩn giấu nỗi tiếc hận từ tận đáy lòng. Khuôn mặt nhìn nghiêng từ đằng xa của Chu Dương khiến người ta sinh ra một loại ảo giác, tựa hồ đó là một khối điêu khắc tinh xảo chẳng hề bị tổn hại trong phong ba bão táp hay sóng gió thời gian. Đường nét rắn rỏi, tràn đầy hỏa diễm dịu dàng như tác phẩm dưới bàn tay điêu luyện sắc sảo của một người thợ lành nghề, người trần mắt thịt không thể nhận ra. Trong nháy mắt, Ly Úy cảm thấy hối hận sâu sắc. Đáng lẽ cậu không nên mở mắt, khoảnh khắc Chu Dương cúi đầu khẽ hát rung động lòng người như vậy, lại tan như mây khói chỉ trong khoảnh khắc. Nếu cậu không mở mắt ra, có lẽ kỳ tích ấy còn có thể tồn tại được lâu hơn một chút. Cậu ảo não rũ mắt xuống, không có hứng thú nói chuyện. Thế nhưng, bỗng nhiên không khí trong phòng khẽ khàng rung động, Chu Dương lại bắt đầu hát. “Dưới bầu trời… chỉ có em… chỉ có em…” “Kỳ thực chỉ có em… chỉ có em…” Ly Úy say sưa nghe Chu Dương lặp đi lặp lại hai câu hát này, chẳng hề cảm thấy có gì đơn điệu. Một nụ cười thỏa mãn tràn ra bên môi, cậu không buồn để tâm tới việc có thể bị Chu Dương phát hiện nét thỏa mãn ấy hay không, trong khoảnh khắc này, chẳng có thời gian để đi phỏng đoán sự xấu xa cùng độc địa của Chu Dương, cũng chẳng có thời gian để đi truy cứu Chu Dương đã từng giày vò cậu. Trên biển khơi thường có thủy thủ bị tiếng ca của mỹ nhân ngư mê hoặc làm lạc mất phương hướng, Ly Úy ngây ngốc suy nghĩ, nếu như Chu Dương là mỹ nhân ngư, vậy liệu cậu có cam nguyện làm một tên thủy thủ? Tiếng hát bỗng nhiên ngừng lại, đánh tan mộng tưởng miên man của Ly Úy. Cậu mờ mịt ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của Chu Dương, anh tuấn đến đủ để khiến cho tất cả phụ nữ phải hồn vía lên mây. Chu Dương gần trong gang tấc, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng tựa hồ lại có thể biểu đạt bất cứ tình cảm nào không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bị giấc ngủ làm cho rối bời của Ly Úy. “Ly, bài hát ấy là do em dạy cho anh, anh chỉ thuộc giai điệu của hai câu này. Nhưng còn những ca từ khác, anh đều nhớ rõ.” Hắn hắng hắng giọng, vụng về xướng lên: “Anh nhìn thấy, anh nhìn thấy, trong ký ức của anh, chỉ có một mình em.” “Anh nhìn thấy, dưới bầu trời, chỉ có em, chỉ có em.” “Anh chưa từng quên em, vĩnh viễn sẽ không quên em.” “Người anh yêu, kỳ thực chỉ có em, chỉ có em.” Sau khi nối liền ca từ lại với nhau, quả nhiên bị hát lạc điệu, ngay cả hai câu ban đầu hát rất hay cũng không thể duy trì được tiêu chuẩn. Chu Dương trước sau nghiêm túc lại vẫn tiếp tục hát bài ca lạc điệu, cảnh tượng này quái dị đến gần như buồn cười. Ly Úy nhịn không được bật cười ha hả, nước mắt theo bờ vai rung rung cũng chảy xuống gò má. Chưa từng có khi nào, Ly Úy lại hi vọng mình không bị mất ký ức như thời điểm hiện tại. Chiều hôm ấy có lẽ là lần đầu tiên cậu cam tâm tình nguyện ôm lấy Chu Dương. Chu Dương hiển nhiên ôm lại cậu, tựa như cảnh tượng ấy đã từng được diễn tập cả ngàn vạn lần. Bạn đang Chu DÆ°Æ¡ng nói: âEm hát rất hay, trÆ°á»c Äây luôn hát cho anh nghe. NhÆ°ng có Äôi khi anh báºn viá»c, sẽ trách em phiá»n toái, sẽ ná»i giáºn vá»i em.â Hắn thá» dà i. Ly Ãy há»i: âTrÆ°á»c Äây, khi anh ná»i giáºn vá»i tôi cÅ©ng sẽ Äánh tôi sao?â âKhông. Anh không chá»u nghe em hát, em liá»n Äánh anh. Em thÃch nhất là cà o lên lÆ°ng anh, há»t nhÆ° mèo con váºy. Anh cÅ©ng không Äánh trả.â Ly Ãy không thá» tin ná»i mà lắc Äầu. Chu DÆ°Æ¡ng lại nói: âEm cứ nhÆ° má»t con nai chạy quanh anh nhÆ° thế, anh háºn không thá» bóp chết em.â Lúc hắn nói nhÆ° váºy, quả thá»±c Äặt tay lên cần cá» thon dà i trắng nõn của Ly Ãy. âTôi không phải nai con.â Ly Ãy ngưỡng cá» lên không há» phản kháng, má»m mại nằm trên ghế sô pha, bình tÄ©nh nhìn Chu DÆ°Æ¡ng: âTôi là Ly Ãy.â Chu DÆ°Æ¡ng ngẩn ngÆ°á»i, Äôi mắt sáng lấp lánh bá» câu nói của cáºu kÃch khá»i má»t mù. Hai tay rá»i khá»i cần cá», chầm cháºm ấn xuá»ng lá»p Äá»m sô pha bên cạnh Ly Ãy, chá»ng Äỡ thân mình, Chu DÆ°Æ¡ng cúi xuá»ng cà ng thấp hÆ¡n. Äôi môi khô ráo, mang theo khà vá» Äặc biá»t của Äà n ông, từng chút từng chút tiến lại gần. Tiến gần má»t phân, trái tim lại Äáºp nhanh hÆ¡n má»t lần, bá»n há» là lần Äầu tiên, cùng chá» mong sá»± ngá»t ngà o từ phÃa Äá»i phÆ°Æ¡ng. Phần khát vá»ng nà y cÆ¡ há» không thỠức chế, muá»n kêu gà o thoát ra. Trong khoảnh khắc hai môi chạm và o nhau, cá»a thÆ° phòng lại bất ngá» bá» báºt má». âBiết ngay các anh á» Äây mà !â Hai ngÆ°á»i Äã dán ngá»±c và o nhau cùng nằm trên ghế sô pha Äá»u dùng tá»c Äá» nhanh nhất trong Äá»i Äá» ngá»i báºt dáºy, Äá»ng tâm hiá»p lá»±c gầm lên giáºn dữ: âVi Vi! Äi ra ngoà i!â Mặt hai ngÆ°á»i Äá»u Äá» bừng, Chu DÆ°Æ¡ng là bá»i vì dục vá»ng phát tiết bá» ngÄn trá», còn Ly Ãy là bá»i vì xấu há». Vi Vi le lưỡi, vá»i và ng giÆ¡ tay Äầu hà ng: âEm không nhìn thấy gì hết, em láºp tức Äi ra ngoà i. Thiá»t tình, ai mà biết Äược giữa ban ngà y ban mặt các anh lại á» trong thÆ° phòng là m ẩu? Muá»n là m thì cÅ©ng nên và o phòng ngủ chứ. à phải rá»i, anh hai,â Vi Vi bất chợt xoay ngÆ°á»i lại, Äôi mắt xinh Äẹp láºp lòe phát sáng, ngá»t ngà o cÆ°á»i há»i: âCó cần em cầm máy quay tá»i giúp anh ghi hình lại không?â âÄi ra ngoà i!â Nét mặt khả ái kèm theo vẻ xấu há» Äến gần nhÆ° muá»n chui Äầu xuá»ng ná»m ghế, Ly Ãy lại bà y ra dáng Äiá»u anh hai mà gầm nhẹ. Chu DÆ°Æ¡ng là tiêu biá»u cho phái hà nh Äá»ng, má»t cái gá»i Äá»m to bá» quÄng mạnh vá» phÃa Vi Vi, chuẩn xác Äến không thá» chuẩn xác hÆ¡n. Vi Vi trúng má»t kÃch nà y liá»n kêu lên sợ hãi, oan ức bÄ©u môi: âHai ngÆ°á»i Äà n ông cùng hợp sức khi dá»
em.â Nói xong liá»n xoay ngÆ°á»i chuá»n ra cá»a. âVi Vi!â Ly Ãy bá»ng nhiên gá»i cô lại. Ban nãy bá» phá ngang Äúng và o thá»i Äiá»m mấu chá»t, váºy nên cái gì cÅ©ng không nhìn Äược, má»t phút trì hoãn nà y má»i khiến cáºu nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô em gái. Cáºu Äứng dáºy, Äi tá»i trÆ°á»c mặt Vi Vi, bất mãn nhÃu mà y: âÄây là là m sao?â Ly Ãy duá»i ngón trá» ra, Äiá»m lên má»t vết thÆ°Æ¡ng trên sÆ°á»n mặt non há»ng. âÃ, cái nà y,â Vi Vi xoa xoa vết thÆ°Æ¡ng trên mặt mình, máu Äã khô, thuáºn miá»ng trả lá»i: âLà dao rạch.â âDao? Quá bất cẩn rá»i, con gái phải biết bảo vá» gÆ°Æ¡ng mặt của mình chứ, nếu không sau nà y là m sao lấy Äược chá»ng? Nói cho anh biết, tại sao lại bá» rạch?â Vi Vi nhÆ° nghe Äược thông tin gì kỳ quái lắm, trợn trừng mắt: âÄÆ°Æ¡ng nhiên là Äánh nhau rá»i, anh hai, có phải anh bá» Chu Äại ca thượng Äến há» Äá» rá»i không? Không Äánh nhau thì sao có thá» mang vết rạch lá»n nhÆ° váºy? Không sao hết, Äá» lại sẹo thì tá»i Nháºt Bản là m phẫu thuáºt thẩm mỹ là Äược rá»i. Äây chá» là tiá»u thÆ°Æ¡ng, không có gì Äáng ngại. Anh còn chÆ°a nhìn thấy vết toạc nÄm ngoái do em Äi Äánh nhau vá»i ngÆ°á»i ta Äâu, cháºc cháºc, thá»±c sá»± là â¦â âÄánh nhau? Em thế mà lại Äi Äánh nhau? Còn bá» ngÆ°á»i ta rạch mặt?â Ly Ãy kêu lên tiếng sau cao hÆ¡n tiếng trÆ°á»c, sắc mặt từ há»ng chuyá»n sang xanh, trong phút chá»c liá»n hiá»n ra biá»u tình nghiêm nghá», trầm giá»ng nói vá»i Vi Vi: âNói cho anh biết là ai bắt nạt em? Bất luáºn là do ai khá»i xÆ°á»ng, Äánh nhau còn chÆ°a tÃnh, thế nhÆ°ng lại dùng dao rạch mặt con gái, tháºt không thá» tha thứ. Vi Vi Äừng sợ, anh hai nhất Äá»nh sẽ giúp em báo thù.â Vi Vi ngáp dà i má»t cái, xua tay lắc Äầu nói: âKhông cần Äâu, anh hai. Bá»n em Äã hòa nhau rá»i, em gái anh là ngÆ°á»i biết giảng Äạo nghÄ©a trên giang há» nhất Äó, Äánh rá»i liá»n thôi, còn trả thù tên bá» á»i kia mà là m gì?â Ly Ãy vẫn cÄm phẫn bất bình: âCái gì mà hòa nhau? Em là con gái có hiá»u hay không? Em bá» phá mặt mÅ©i có hiá»u hay không? Cho dù phẫu thuáºt thẩm mỹ có thá» khôi phục lại Äược, nhÆ°ng tÃnh chất của chuyá»n nà y nghiêm trá»ng bao nhiêu em có biết không?â Vi Vi dùng má»t bá» mặt vô tá»i Äá» hứng chá»u sá»± oanh tạc của Ly Ãy, tá»±a há» cÅ©ng bá» cÆ¡n giáºn của Ly Ãy là m cho phân vân, nhá» giá»ng lầm bầm: âHắn Äã bá» em thiến, còn chÆ°a Äủ sao? Lẽ nà o phải phân thây hắn ra? NhÆ°ng cái nà y có vẻ hÆ¡i quá, Äạo nghÄ©a trên giang há» nói cùng lắm là â¦â âThiến? Em⦠thiến má»t ngÆ°á»i Äà n ông?â Thấy cô em gái ânhẹ nhà ng bâng quÆ¡â, âthấu tình Äạt lýâ nhÆ° thế, Ly Ãy nghẹn má»t hÆ¡i không thá» ra ná»i, xém chút nữa thì té ngã trên mặt Äất. Chu DÆ°Æ¡ng liá»n thông minh mà chen ngang và o: âVi Vi, mau Äi xá» lý vết thÆ°Æ¡ng má»t chút Äi, Äừng Äá» mặt mÅ©i thá»±c sá»± bá» phá.â Nói Äoạn hắn liá»n Äẩy Vi Vi ra khá»i cá»a. Vi Vi á» bên ngoà i không quá yên tâm liá»n há»i: âAnh hai là m sao váºy? Nhìn nhÆ° có vẻ bá» kÃch Äá»ng. Là ai trêu chá»c anh ấy? Nhất Äá»nh là Äám Äầu Trá»c rá»i, Chu Äại ca, sao anh không giáo huấn bá»n há» má»t chút.â âAnh của em là bá» dục há»a là m Äá»t ngÆ°á»i, không còn tâm tÆ° nà o Äá» nghe em lải nhải vá» mấy chuyá»n Äánh nhau vặt vãnh.â Cánh cá»a thÆ° phòng Äóng sầm lại trÆ°á»c mặt Vi Vi. Lần nà y nhất Äá»nh phải nhá» khóa cá»a. __Hết__
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39
Chương sau