Ở chăm mẹ Kiệt mấy hôm nữa thì chúng tôi phải quay về thành phố vì Kiệt không thể nghỉ lâu. Đoạn đường dài mấy trăm kilomet ngồi trên xe khách tôi cũng khó chịu như lần đi xuống đây. Nhưng cái tôi để ý chính là ánh mắt của Kiệt dường như có điều khác lạ. Tôi còn chưa kịp hỏi anh nguyên nhân anh đã hỏi tôi trước:
– Chi.. em đã nói gì khiến cho mẹ buồn?
Tôi ngây ngốc, lắc đầu:
– Em có nói gì đâu, mà sao anh hỏi thế ?
– Anh thấy mẹ buồn buồn mà trong bệnh viện chỉ có anh và em, anh thì không bao giờ để mẹ buồn nên anh đoán em đã nói gì đó làm phật lòng mẹ.
– Em có nói gì đâu, vậy anh có hỏi thử mẹ buồn chuyện gì không?
– Em thử nhớ lại xem có nói gì không?
Tôi ngẫm nghĩ giây lát rồi nhớ lại chuyện mẹ Kiệt muốn chúng tôi đăng ký kết hôn trước nên bảo:
– Hôm anh đưa ba anh về mẹ có kêu chúng ta về thành phố thì tiếp tục năn nỉ ba mẹ em cho chúng ta đám cưới, hoặc ít ra là đăng ký kết hôn trước để em không bị mang tiếng nhưng em nói là em không sao, ba năm tới đây nên để cho anh chứng minh cho gia đình em thấy bản lĩnh của anh. Em chỉ nói vậy cái mẹ không nói nữa mà nằm ngủ. Không lẽ là vì chuyện đó mà mẹ buồn?
– Thế thì đúng rồi, mẹ thương em không muốn em mang tiếng mà em không hiểu tấm lòng của mẹ nên mẹ buồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-de-mat-anh/2572700/chuong-5.html