Lâm Yên Nhiên lắc đầu, nước mắt cứ rơi, cô không muốn Phương Nguyệt đi, lúc cô định nói cái gì đó thì chị ấy đã biến đi mất rồi.
-" Không...không, chị đừng đi mà. Con bé cần chị. Em không chăm sóc con bé nữa đâu, chị quay lại chăm sóc con bé đi. Làm ơn chị đừng đi mà! Em xin lỗi! Chị quay lại đi."
Lâm Yên Nhiên khóc la dữ dội nhưng dường như không ai nghe thấy, không ai để ý đến cô.
-" Lâm Yên Nhiên! Lâm Yên Nhiên! Cô tỉnh lại đi."
Doãn Trí Cường lay người cô, liên tục gọi tên cô.
Lâm Yên Nhiên lúc này tỉnh giấc, trên trán xuất hiện đầy mồ hôi, hai mắt cứ chảy nước mắt liên tục. Không hiểu tại sao khi cô nhìn thấy Doãn Trí Cường thì cô liền ôm lấy anh.
Cô vừa nói vừa khóc:
-" Mau kêu chị ấy quay lại nói chuyện với em đi... Chị ơi em xin lỗi!
Hức!
Doãn Trí Cường cau mày nhìn cô, người chị mà cô nói là ai? Sao lại khiến cô phải khóc mà xin lỗi.
Lúc nãy anh ngủ thì nghe thấy tiếng khóc của cô, thì anh tỉnh giấc lúc đó anh đã nghe thấy những gì mà cô nói nhưng không thể hiểu được cô nói cái gì? Cô đang gặp ác mộng sao?
Doãn Trí Cường vuốt lưng cô mà trấn an.
-" Cô bình tĩnh đi! Có tôi ở đây rồi."
Hơi thở của Lâm Yên Nhiên lặng lề, một lúc sau phục hồi tình thần thì cô đẩy anh ra.
Cô đờ đẫn nghĩ ngợi, đến Doãn Trí Cường cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-mat-em/2656382/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.