Triệu Chi Lan bắt đầu mất nhận thức về mặt thời gian. Dù cho đối diện cậu luôn là chiếc đồng hồ treo tường kia, nhưng việc nó chỉ chuyển động vòng tròn cùng với những cơn đau khiến cậu không cách nào biết được hôm nay là ngày mấy, hôm nay là ngày thứ bao nhiêu cậu nằm trong đây rồi.
Cơn đau vẫn chưa khi nào dứt. Nó chỉ là trở nên phập phù bấp bênh, lúc thì nhẹ tênh như kiểu kiến cắn, lúc lại như lấy búa đập vào bụng khiến cậu đau quặn đến chết đi sống lại. Những lúc như thế, Triệu Chi Lan chỉ có một mong muốn duy nhất là có thể biến mất khỏi thế giới mà không để lại dấu tích gì.
Tay Triệu Chi Lan không bị xích lại nữa, trong phòng luôn có y tá bác sĩ túc trực 24/24. Đôi khi có chút tỉnh táo, Triệu Chi Lan lại thấy mình như một con chuột bạch đáng thương chỉ có thể bất lực để người ta làm thí nghiệm.
Những lời của Nguỵ Lãnh Vân nửa tin nửa ngờ. Trong khi cậu mê man, dường như nghe được hắn xin lỗi. Nhưng Triệu Chi Lan biết thừa hắn không hối hận đâu.
Ở bên nhau quá lâu, cả hai biết nhau quá rõ. Chỉ cần một tiếng thở dài của Nguỵ Lãnh Vân, Triệu Chi Lan đã có thể phân tích đầu đuôi nguyên nhân.
Đôi lúc, Triệu Chi Lan hận điều đó vô cùng. Cậu muốn tin rằng hắn đã hối hận, cậu muốn tin vào lời xin lỗi nửa thật nửa giả của hắn chứ không phải là cái thở dài thất vọng vì thuốc không hoạt động tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841296/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.