Từ ngày hôm đó, Triệu Chi Lan bắt đầu cuộc sống không khác tù nhân là mấy. Cẳng chân gầy gò bị một sợi xích buộc chặt, cơ thể mệt mỏi, đầu óc thì mơ hồ. Cậu không nhớ rốt cuộc bản thân đã làm gì để rơi vào kết cục ngày hôm nay. 
Triệu Chi Lan tay cầm con dao gọt hoa quả, cố gắng mở chiếc còng trên chân mình. Đây là lần thứ bao nhiêu cậu thử cách này nhưng không bao giờ hiệu quả. Nó chỉ để lại một vài vết thương trên chân của cậu mà thôi. Nhưng Triệu Chi Lan như kẻ không biết đau là gì, cứ cố nạy chiếc khoá ra. 
“Đừng làm nữa. Tốn công thôi. Đó là một khối vàng đặc, không có khoá thì không mở được đâu.” 
Giọng nói của Nguỵ Lãnh Vân đều đều vang lên, hắn im lặng thưởng thức cậu loay hoay cả ngày mà không nói lời nào. 
Giữa hai người đã không còn điều gì có thể nói với nhau. Nếu không muốn nói là mở miệng ra là mắng chửi. Triệu Chi Lan chửi hoài cũng thấy mệt. Cậu lựa chọn buông bỏ, coi Nguỵ Lãnh Vân như không khí. 
Nguỵ Lãnh Vân ấy thế mà cũng không tức giận. Năm năm qua, điều hắn học được nhiều nhất chính là kiên nhẫn. Hắn đã biến bản thân thành con ngoan trong mắt ba mẹ, điều gì cũng nghe theo người nhà, nhưng sau lưng lại âm thầm gây dựng thế lực cho mình. 
Ngày nắm được Nguỵ gia trong tay, hắn đã từ bỏ cô vợ trên danh nghĩa của mình, trở về để tìm Triệu Chi Lan. Có lẽ lúc gặp cậu, hắn có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841290/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.