Sau khi xác định Nguỵ Lãnh Vân đã bất tỉnh nhân sự, Triệu Chi Lan vội vàng lại gần cánh cửa kiểm tra. Hai vệ sĩ đứng trước cửa vẫn rất chăm chú làm nhiệm vụ của mình.
Từ phía xa, có một nhóm bác sĩ đi vào phòng, sau khi gật đầu với những vệ sĩ họ liền được vệ sĩ cho phép tiến vào. Rất nhanh, nhóm bác sĩ đã vén chiếc xe chở thuốc ra để lộ một phần thùng rộng rãi bên dưới.
Triệu Chi Lan nháy mắt liền hiểu. Đây chính là bước tiếp theo.
“Sẽ không bị kiểm tra chứ?”
“Cậu Triệu yên tâm. Dù sao vệ sĩ đều tưởng Nguỵ Lãnh Vân bình an ở trong này thì sẽ không kiểm tra đâu.”
Triệu Chi Lan gật gật đầu. Ánh mắt có chút luyến lưu nhìn người đang ngủ ngay ngắn trên giường. Cậu thật tâm muốn đến đó hôn lên trán cậu ấy. Nhưng cuối cùng cũng kiềm lại.
Nguỵ Lãnh Vân từng là tất cả của cậu.
Sau bao nhiêu tổn thương mà cả hai gây ra cho nhau, tất cả ấy trở thành ánh mặt trời thiêu đốt da thịt khiến người ta đau đớn.
Triệu Chi Lan nghĩ rằng bản thân đã quá bao dung. Bất quá, sự bao dung ấy chỉ dành cho duy nhất một người, và người ấy cũng không biết trân trọng.
Cho đến lúc ngồi được lên chiếc ô tô rời khỏi bệnh viện, Triệu Chi Lan vẫn còn run cầm cập.
Cậu nhìn người cứu mình đang u buồn thả hồn ra ngoài cửa sổ. Tiếu Kỳ Anh cười rất buồn, ánh mắt của Omega từng tự tin đến thế nay trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841275/chuong-29.html