Triệu Chi Lan lại sống trong cái lồng son thân thuộc của mình. Một cái lồng không có cách nào thoát ra và sau sự việc ngày hôm đó, nó càng được gia cố một cách vững chắc hơn bao giờ hết khi mà không một ai có thể xâm phạm. Cậu biết chiếc cánh của mình lẫn nữa bị bẻ gãy rồi.
Vệ sĩ được thay toàn bộ bằng đội lính tinh nhuệ. Người hầu không được phép tiếp xúc với cậu. Từ việc ăn uống, sinh hoạt đều diễn ra trong im lặng. Người duy nhất mà Triệu Chi Lan nói chuyện được cũng chỉ là Nguỵ Lãnh Vân.
Cạch….
Khi Triệu Chi Lan bừng tỉnh từ trong giấc mơ tự do của mình tỉnh lại thì vừa đúng lúc Nguỵ Lãnh Vân xử lý xong Tiếu Kỳ Anh đi về.
Hắn ta nhìn cậu bằng đôi mắt dịu dàng một cách giả tạo làm cậu buồn nôn cực độ. Nhưng trong lúc này, thân thể mệt mỏi của cậu hoàn toàn không thể phản kháng nên đành nhắm mắt chống đối. Không nhìn thấy thì tim không đau vậy.
“Mày đoán Tiếu Kỳ Anh nói gì với tao?”
Nguỵ Lãnh Vân ngồi lên giường, vuốt nhẹ mái tóc của người bên dưới. Không khí trong phòng dần trở nên nồng nặc mùi pheromones hoa anh túc.
Nồng nàn, quyến rũ và hoang dại nhưng cũng khiến người ta bí bách. Triệu Chi Lan không ngửi được, nếu ngửi thấy có khi cậu đã phát điên tại chỗ rồi.
“Cô ấy rất yêu mày. Mày đừng tổn thương cô ấy. Dù sao, cô ấy cũng là vì giúp tao.”
Triệu Chi Lan dùng giọng khàn khàn đáp lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841273/chuong-30.html