Giang Hiểu Viện ngồi lặng yên bên cửa sổ phòng mình, đôi mắt nhìn ra ánh đèn lung linh của thành phố sau một thời gian cuộc thi đã kết thúc.
Cảm giác trống trải lặng lẽ kéo đến, như thể sau những ngày tháng dồn dập ôm lấy hoài bão, giờ đây cô lại rơi vào khoảng không trống vắng.
Những lời nói ẩn ý của Tố Loan hôm trước bất chợt ùa về, khiến cô không khỏi băn khoăn.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Lâm Nhất nhắn tin, chỉ đơn giản là một dòng chữ:
- Chuẩn bị đi. Chú có món quà bất ngờ cho cháu.
Tối hôm ấy, anh dẫn cô đến một nhà hàng ấm cúng, không cầu kỳ hay xa hoa nhưng đủ để tạo cảm giác thân thuộc.
Cô hơi ngỡ ngàng khi nhận ra nơi này giống hệt quán mà bố mẹ cô từng yêu thích.
Ngồi xuống bàn, cô nhìn Lâm Nhất, ánh mắt như tìm kiếm điều gì đó sâu hơn từ người đàn ông trước mặt.
Chú biết dạo này cháu đã vất vả rồi,- anh cất lời, giọng trầm ấm.Cuộc thi cũng đã kết thúc.
- Đây là lúc cháu nên tự thưởng cho bản thân một chút, đừng quên chăm sóc mình.
Hiểu Viện bất giác nở nụ cười, nhưng trong lòng lại ngổn ngang.
Sự quan tâm dịu dàng của anh khiến cô thấy trái tim mình rung động, nhưng cùng lúc đó, lại có gì đó nghèn nghẹn trong cô, như thể có một sự thật còn chưa tỏ rõ.
Chỉ biết rằng, đêm ấy, giữa không gian ấm áp và tĩnh lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3713756/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.