Giang Hiểu Viện lấy một hơi thật sâu, quyết tâm không để những cảm xúc tiêu cực kéo mình xuống.
Cô không thể để nỗi tức giận và sự tổn thương ngự trị trong tâm trí nữa.
Cô cần phải tìm cách giao tiếp với Lâm Nhất, dù cho cuộc trò chuyện có thể dẫn đến những điều không thoải mái.
Cô bước ra khỏi phòng, lòng tràn đầy sự quyết tâm.
Khi cô thấy Lâm Nhất đang ngồi trên ghế sofa, đầu tựa vào tay, vẻ mặt mệt mỏi và say xỉn, một cảm giác xót xa len lỏi trong lòng cô.
Dù trong lòng còn nhiều bức xúc, nhưng cô hiểu rằng anh cũng đang phải chịu đựng những cảm xúc riêng của mình.
Chú,- Hiểu Viện lên tiếng, giọng nói của cô kiên định nhưng nhẹ nhàng.Chúng ta cần nói chuyện.Lâm Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt anh lờ đờ nhưng vẫn ánh lên sự quan tâm.
Cháu.. không sao chứ?Cháu ổn,- cô đáp, mặc dù bên trong lòng mình không như vậy.Nhưng cháu cần biết rõ hơn về những gì đang diễn ra giữa chúng ta.Ý cháu là sao?- Anh hỏi, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt có phần nghi ngại.Cháu cảm thấy có điều gì đó không đúng.Cháu không hiểu được sự lo lắng của chú dành cho cháu, nhưng đôi khi cháu thấy như chú chỉ nhìn thấy mẹ cháu trong cháu, không phải là cháu,- Hiểu Viện thẳng thắn nói, không để cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cản trởทนีล.
Lâm Nhất im lặng, đôi mắt anh ánh lên sự ngỡ ngàng.
Anh cảm nhận được sự tổn thương trong giọng nói của Hiểu Viện, nhưng cũng nhận ra rằng cô đã trưởng thành,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3713755/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.