Đêm đó, sau khi về phòng, Hiểu Viện trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô không ngừng suy nghĩ về lời cảnh báo của Lâm Nhất và cảm giác có điều gì đó rất nguy hiểm đang rình rập xung quanh họ.
Cô cố dỗ mình rằng tất cả chỉ là sự tưởng tượng, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, ánh mắt lo lắng của Lâm Nhất lại hiện lên, như một lời nhắc nhở về những điều mà anh vẫn luôn giữ kín.
Cô quyết định bước xuống tầng dưới để uống nước, hy vọng có thể trấn an tâm trí.
Nhưng khi vừa xuống đến cầu thang, cô nghe thấy một âm thanh khe khẽ từ bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng bước chân ai đó đang lặng lẽ di chuyển trong bóng tối.
Tim cô đập mạnh. Hiểu Viện tự nhủ có lẽ chỉ là một con mèo hay một cơn gió đêm, nhưng linh cảm mách bảo cô có điều gì đó khác thường.
Cô quay lại nhìn lên tầng, ánh đèn từ phòng Lâm Nhất vẫn còn sáng. Anh không ngủ.
Cô muốn quay lại và báo với anh, nhưng cũng không muốn anh lo lắng thêm.
Cô tự nhủ mình đã học võ để tự bảo vệ bản thân, nên lấy hết can đảm tiến tới cửa sổ để quan sát.
Khi vừa hé màn cửa ra một chút, một bóng người thấp thoáng ở phía xa, đứng dưới ánh đèn đường.
Người đó không di chuyển, chỉ đứng yên như đang theo dõi. Tim cô càng đập nhanh, và một nỗi sợ dâng lên trong lòng.
Bất ngờ, Lâm Nhất từ phía sau xuất hiện, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3713744/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.