Sáng hôm sau, Lâm Nhất vẫn trầm mặc với suy tư sâu sắc.
Anh dậy sớm hơn thường lệ, nhưng vẫn giữ sự yên tĩnh để không làm Giang Hiểu Viện thức giấc.
Sau đêm qua, anh biết mình cần phải bảo vệ cô chặt chẽ hơn, không chỉ vì những mối đe dọa bên ngoài mà còn bởi sự xáo trộn trong lòng mình.
Khi Giang Hiểu Viện tỉnh dậy, cô thấy bóng Lâm Nhất đứng bên cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa xăm.
Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi:
- Chú Lâm?
Anh quay lại, nụ cười thoáng qua, che giấu đi sự mệt mỏi đằng sau ánh mắt.
- Cháu dậy rồi sao?
- Hôm nay chú sẽ đưa cháu đến lớp học nghệ thuật.
Giang Hiểu Viện thoáng ngạc nhiên.
Cô không ngờ anh lại dành thời gian cho cô vào lúc này.
- Cháu cứ tưởng hôm nay chú bận…
- Những việc khác có thể chờ.
- An toàn của cháu mới là quan trọng nhất,-
Lâm Nhất đáp lại, giọng nói đầy kiên quyết.
Sau khi chuẩn bị, họ cùng nhau lên xe và di chuyển đến trung tâm nghệ thuật.
Trên đường đi, Lâm Nhất nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt của cô. Anh hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì sao?
- Cháu chỉ... cảm thấy mình đã kéo chú vào quá nhiều rắc rối.
- Có lẽ cháu nên tìm cách tự mình đối mặt với những chuyện này.- Giang Hiểu Viện thở dài.
Lâm Nhất cười nhẹ.
- Chú đã hứa sẽ bảo vệ cháu, không phải vì cháu yếu đuối mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3713743/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.