Dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nếu hắn có thể mở miệng thì có lẽ sẽ ngập ngừng đến không thốt nổi một câu. Cảm xúc phức tạp xen lẫn kích động mà ngôn ngữ bình thường không tài nào diễn tả nổi, hắn tham lam nhìn hình bóng chỉ cách xa vài mét, hắn sợ mình chỉ vừa nhúc nhích chút thôi thì toàn bộ sẽ giống như bóng phản chiếu trên mặt nước, biến mất không sót lại gì.
An Trạch...An Trạch...
Cố An Trạch vẫn còn đang rửa chén, động tác cậu không nhanh nhẹn nhưng lại rất cẩn thận, toàn bộ bát mì đều được lau sạch từng chút một. Trước kia Tần Sở chưa bao giờ để ý đến chuyện này, giờ đây lại ngẩn người đứng cạnh cửa.
Ngón tay thon dài tinh tế dính đầy bọt biển trắng tinh, dường như còn có thể nhìn thấy cả màu hồng phớt trên móng. Sau khi chà toàn bộ chén dĩa cho đầy bọt, cậu mở ngăn bắt đầu tráng sạch bằng nước. Bát dĩa thủy tinh được rửa sạch rồi để ráo, kế đó nằm chỉnh tề ngay ngắn một bên, cứ như là món hàng thủ công được tỉ mỉ chạm trổ.
Sau khi đặt xong cái chén cuối cùng qua một bên, động tác Cố An Trạch dừng lại đôi chút. Cậu có vẻ như không biết nên làm cái gì tiếp theo, mờ mịt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối diện cửa sổ bếp là một khu dân cư nhỏ hướng ra đường lộ, đèn đường chiếu sáng một khu vực be bé. Cậu dường như đang trông chờ gì đó, người hơi nghiêng về trước, lúc nhận ra không có ai thì lại chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715425/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.