Hắn được đưa đến cửa hàng thú cưng.
Bốn giờ sáng không có nhiều gian hàng mở cửa, mà bọn họ muốn đến bệnh viện thăm Tần Sở, cuối cùng Hứa Tử Mặc tìm được một chỗ ở gần bệnh viện. Cũng may trong tiệm có người trực đêm, mặc dù đang mơ màng buồn ngủ nhưng họ vẫn nhận lấy Cầu Cầu. Tần Sở' bị xách vào trong tiệm, hắn giả vờ ngoan ngoãn đứng một bên, nhân viên trong cửa hàng thấy vậy cũng an tâm, xoay người muốn đi tìm chìa khóa mở lồng, chớp lấy thời cơ Tần Sở' ngay lập tức chui ra khỏi cửa cuốn, liều mạng chạy đi.
Tim vẫn còn đập dữ dội nhưng não bộ lại hoàn toàn trống rỗng. Hắn sợ mình chỉ chậm một chút thôi thì sau này không có cách nào gặp lại Cố An Trạch được nữa, vì thế lại càng cắm đầu chạy. Người thì làm sao đuổi kịp chó? Chỉ một lúc sau, sau lưng không còn tiếng quát tháo nào nữa. Nhưng tốc độ Tần Sở' không hề chậm lại, ngược lại càng nhanh hơn.
An Trạch.... An Trạch, đợi anh...
Trên đường không có nhiều xe lắm nhưng vẫn suýt bị đâm trúng. Tần Sở' vẫn không ngừng lại, khó khăn tránh đi rồi bất chấp chạy về phía bệnh viện. Khi ông nội qua đời, hắn đã từng tới nơi này rất nhiều lần, bởi vậy nên lại càng quen thuộc. Nửa đêm, một bóng dáng màu trắng vụt chạy qua cửa, bảo vệ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhanh chóng vọt vào sảnh cấp cứu của bệnh viện.
Có ai đó đang hét chói tai, nhưng hắn chẳng còn tâm trí đâu mà để ý. Từng thớ thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715424/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.