Có lẽ là từ sau khi thích nghi với thân xác con Samyed này thì thời gian vụt trôi nhanh hơn, tuy vậy nếu nhẩm tính kỹ cũng trôi qua hai tháng mà thôi.
Cứ như là khoảnh khắc hay tin Cố An Trạch mất chỉ vừa mới hôm qua—Hắn vẫn còn nhớ cực rõ ràng cảm xúc của ngón cái khi chạm vào bia mộ, nhưng lại như là chuyện đã trôi qua thật lâu – Cho dù có tua lại toàn bộ mọi sự tình trong đầu lại lần nữa cũng không còn ý nghĩ tuyệt vọng đến mức không thể sống nổi nữa.
Tần Sở ' ngẩng đầu nhìn về phía dáng người trong suốt trong bóng tối, thấp giọng thút thít mấy tiếng.
Ban đầu là do cảm thấy tội lỗi, nên Cố An Trạch ở nhà với Cầu Cầu vài ngày, nhưng khi cậu dần phát hiện ra quan hệ giữa Tần Sở và Hứa Tử Mặc trở nên ảm đạm thì lại bắt đầu sốt ruột lo lắng theo chân Tần Sở đi làm. Cầu Cầu không muốn một chút nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể ru rú trong nhà, chờ 'mình' và Cố An Trạch trở về.
Cố An Trạch vỗ nhẹ đầu Cầu Cầu, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ. Mới vừa rồi sắc trời còn tối mịt giờ đã chuyển sang màu xanh biếc, từng đám mây nối tiếp nhau như mặt biển vô tận. Dù gì thì cũng đã bước sang tháng 11, ánh mắt trời không soi rọi sáng sớm giống mùa hè mà bầu trời ngày càng trắng, mang theo cái lạnh tê tái.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hứa Tử Mặc khoác quần áo chỉnh tề. Y không quan tâm Tần Sở cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-toi/1715420/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.