"Sao không trò chuyện thêm vài câu nữa? Không phải anh nói..." Hứa Tử Mặc chau mày ngồi xuống, nhìn Tần Sở đầy vẻ nghi hoặc. Lúc này đây mặt Tần Sở đã lạnh lẽo đi vài phần, nhưng ở trước mặt Hứa Tử Mặc anh vẫn cố gắng duy trì biểu cảm ôn hòa. "Cậu Đoạn Thụy Kỳ kia và Cố An Trạch là bạn bè." Anh không nói thêm bất cứ điều gì, bưng ly nước lên nhấp một hớp. Nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Hứa Tử Mặc hiểu được bầu không khí kỳ lạ ban nãy. "Thì ra là vậy!" Cậu ấy cười khẽ, một tay chống cằm: "Thảo nào cậu ấy nhìn em như vậy." "Đừng để trong lòng." Sự việc năm đó không được công khai ra ngoài, tuy rằng Tần Sở chán ghét tôi, nhưng dù vậy cũng không nói cho ai khác biết rằng anh và Hứa Tử Mặc hai người họ mới là một đôi bị chia rẽ. Phần ăn đặt trước được phục vụ mang lên, Hứa Tử Mặc nhìn qua có vẻ không có chỗ nào không vui, phong thái ung dung thong thả như cũ mà thưởng thức đồ ăn trước mặt. "Anh còn hận cậu ấy sao?" Hứa Tử Mặc rũ mắt, dáng vẻ làm như không để ý hỏi một câu. Tôi hơi kinh ngạc quay qua nhìn Tần Sở, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vấn đề này là chuyện đương nhiên. Đương nhiên là Tần Sở rất hận tôi. Nhưng nhìn anh chợt ngẩn người, có lẽ cảm thấy từ "hận" này quá mức gây gắt, khuôn mặt anh lộ ra vẻ mờ mịt. "Sao?" Hứa Tử Mặc buông dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn anh. "Chắc là vậy, bất quá cũng chả còn liên lạc gì nữa." Tần Sở vừa dứt lời lập tức suy tư một lúc, sau đó lại trưng ra dáng vẻ dịu dàng như bình thường " Em đang nghĩ gì thế?" "Không có gì, dù sao từ giờ về sau cũng không gặp lại nữa, anh cũng không cần ghét An Trạch đến mức như vậy." Hứa Tử Mặc cười cười, trong ánh mắt lại hiện lên tia dò xét nghi hoặc, nhưng cậu ấy nhanh chóng che giấu phần cảm xúc nhỏ ấy, nói: "Thật ra nếu không phải vì vụ việc kia, có lẽ em và cậu ấy đã trở thành bạn tốt." "Cũng có thể." Anh có vẻ hơi thất thần, có lẽ đang nghĩ chuyện liên quan đến tôi. Nói cho cùng người Tần Sở luôn yêu chỉ có Hứa Tử Mặc, nếu nói quan hệ giữa tôi và anh ở thời điểm tốt đẹp hòa hảo nhất cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường mà thôi. Cái tính xấu tự mình đa tình của tôi vẫn mãi không chịu sửa, hôm nay Tần Sở vừa đem Cầu Cầu đi tắm rửa, còn vừa thêm số di động của tôi vào danh bạ, tôi có được phép mong chờ rằng anh vẫn còn nghĩ tốt về mình không? Nhưng cuối cùng, anh chỉ là không muốn trút giận lên người tôi - một kẻ xa lạ chẳng còn liên quan đến cuộc sống của mình nữa mà thôi. Nhìn rõ hiện thực trước mắt, phút chốc tôi bình tĩnh hơn rất nhiều. Tần Sở không hận tôi, đã là kết quả hết sực khoan dung rộng lượng rồi, tôi còn ở đây hi vọng xa vời gì nữa? Nghĩ như vậy, tôi lại dối lòng cười một cái tươi rói, cứ như thật lòng thỏa mãn với kết quả này vậy. Hứa Tử Mặc vẫn duy trì dáng vẻ tao nhã dùng cơm, lúc nào bất chợt nhìn qua cũng thấy rõ sự ngọt ngào dịu dàng lan tỏa từ cậu ấy. Tần Sở cũng nhanh chóng quên đi chuyện không vui vừa rồi, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng hỏi thăm cậu ấy hôm nay về nhà thế nào. Tôi không thể không thừa nhận, nếu Tần Sở muốn đối xử tốt với một ai đó, anh thật sự có thể làm cho đối phương chìm ngập trong sự cưng chiều do mình tạo ra. Trừ những dịp đặc biệt, bình thường Hứa Tử Mặc là một người tương đối rụt rè. Nhưng trong bữa ăn ngày hôm nay, cậu ấy đã chủ động hôn má Tần Sở rất nhiều lần. Ngồi chết dí trên cái ghế trống trong góc, tôi đã đủ bình tĩnh để tưởng tượng việc sắp xảy ra khi bọn họ về đến nhà. Nhưng mà lúc ấy hẳn hai người đó sẽ không có tâm trí đâu mà quan tâm vụ đổ thức ăn cho Cầu Cầu đâu, cũng không biết Cầu Cầu ở nhà một mình một chó có đói bụng không?. Mạch suy nghĩ dần đi xa quá, tôi tịnh tâm nhìn chiếc đèn cổ bằng đồng dựng ở góc tường. Hình như đã đơ người một hồi, lại hình như suy nghĩ về Cầu Cầu. Mãi cho đến lúc hai người đứng lên chuẩn bị đi về, tôi mới hoàn hồn trở lại, chậm chạp đi theo phía sau. Hôm nay Tần Sở uống không ít rượu, hai má hơi ửng đỏ lên, khi không nói chuyện với Hứa Tử Mặc gương mặt anh ngơ ra thấy rõ. Ngồi vào trong xe anh sốt ruột hôn lên môi Hứa Tử Mặc như muốn xác định điều gì đó. "Ưm...đừng quậy, có gì về nhà đi, được không?" Hứa Tử Mặc bị anh đè ra hôn có chút khó thở, nhưng vẫn cẩn thận ngó xung quanh, thấy không có ai mới yên tâm được chút. Tần Sở vừa rồi vội vàng như vậy, mà lúc này chậm rãi buông cậu ấy ra, mở cửa sổ xe cho gió lạnh lùa vào để cho bản thân bình tĩnh lại. "Ừa..." giọng anh đã khàn khàn, nhưng nghe ra không giống như đang bị nhuốm màu tình dục. "Về nhà rồi tính." Vừa đến cửa, Cầu Cầu đang bị bỏ đói quả nhiên vội vã nhào tới. Tần Sở hơi sửng sốt, nhưng lúc này Hứa Tử Mặc đã đè anh ra hôn. Cuối cùng Tần Sở không để ý đến Cầu Cầu nữa, anh ôm Hứa Tử Mặc vào phòng ngủ. Đề phòng Cầu Cầu chạy theo vào, thậm chí bọn họ còn khóa cửa lại. Cầu Cầu cực kỳ đau khổ, nhích chầm chậm cọ lên chân tôi. Tôi cười khổ, ngồi xổm xuống xoa cái đầu đầy lông của nó. "Chờ xíu tao tìm đồ ăn cho mày được không?" Tuy là xót xa cho Cầu Cầu bị bỏ đói lâu như vậy, nhưng tôi sợ bị Tần Sở phát hiện ra hơn. Cũng may Cầu Cầu vẫn rất vâng lời, nó nhỏ giọng thút thít vài cái rồi ngồi xuống cạnh tôi. Cửa phòng vẫn cách âm rất tốt, dù vậy tôi có thể thoáng nghe thấy tiếng động hai người kia phát ra. Tôi ngồi co mình trong góc phòng khách, nhè nhẹ vuốt ve lông trên bụng Cầu Cầu. Không cần đi xem cũng biết được bọn họ đang làm gì trong kia. Tần Sở cũng vẫn rất lâu ra, cũng vì vậy mà Cầu Cầu lại bị đói thêm một giờ nữa. Lúc hai người xong việc từ phòng ngủ đi ra, Hứa Tử Mặc uể oải dựa vào sô pha. Cầu Cầu ngửi thấy trong không khí có mùi kỳ lạ, nghiêng đầu qua "Ẳng" một tiếng, sau đó lúc lắc cái đuôi chạy về phía Hứa Tử Mặc chờ đồ ăn. Hứa Tử Mặc lúc này mới nhớ ra hình như mình chưa đổ thức ăn cho Cầu Cầu, nhưng cậu ấy bị đùa bỡn đến không còn miếng sức nào, thế nên cất giọng mềm như bông gọi Tần Sở. Tần Sở chỉ khoác áo choàng tắm dài, bước ra từ nhà tắm. "Đổ thức ăn khô ra cho Cầu Cầu đi, coi nó đói rồi..." khóe miệng cong lên thành nụ cười, chỉ vào tủ đựng mấy gói đồ ăn cho chó, "Ừ, ở đó đó, đổ một chén nhỏ là được." Bình thường Tần Sở sẽ không làm những việc như thế này, nhưng hôm nay anh lại vâng lời cầm cái chén ra đổ đầy hạt khô vào, đặt xuống ổ chó của Cầu Cầu bên cạnh. Cầu Cầu cảm kích kêu lên hai tiếng sau đó vội vàng đến gặm đồ ăn. Tần Sở đi đến ngồi bên cạnh Hứa Tử Mặc. "Thật sự Cầu Cầu rất đáng yêu đó chứ." Cậu ấy nhìn Cầu Cầu ăn, thuận thế dựa vào lòng ngực Tần Sở. Rồi ánh mắt Hứa Tử Mặc dừng lại một chút, cậu có vẻ nghi hoặc hỏi Tần Sở "Anh đổ nước vào chén cho Cầu Cầu à?". Tim tôi đập thình thịch, có chút hồi hộp. Đó là buổi chiều nay thấy Cầu Cầu khát nước tôi mới rót cho nó một ít, lúc Tần Sở quay lại lấy điện thoại không chú ý vụ này, vậy mà Hứa Tử Mặc lại phát hiện. Tần Sở ngẩng đầu lên nhìn qua, lắc đầu " Anh không nhớ có đổ vào cho nó không nữa." Tôi càng thêm hồi hộp. "Ừm, có thể em đổ mà quên mất." cũng hên chuyện này chả có gì to tát, Hứa Tử Mặc ngáp một cái, vẫn còn chưa phát hiện cái chén đựng nước tự dưng xuất hiện kia, tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn nhìn Cầu Cầu đang vô tư nhai thức ăn. "May mà chưa bị phát hiện..." tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, ngón tay chọc chọc lỗ tai Cầu Cầu. Cầu Cầu tha thiết nhìn tôi một cái, rồi vểnh cái tai lên cho tôi chọt tiếp. "Thời tiết lạnh hơn nhiều rồi." cơn kích tình cùng dục vọng qua đi, Hứa Tử Mặc để đôi chân trần trụi ra bên ngoài bắt đầu cảm thấy lạnh. Từ trong lòng Tần Sở ngồi dậy, ngáp một cái bày ra dáng vẻ lười biếng. "Đi ngủ thôi." "Ừ, đi ngủ." Tần Sở dịu dàng hôn lên trán Hứa Tử Mặc, hai người tắt đèn trong phòng khách, trở về phòng ngủ. Cầu Cầu còn đang ở một bên gặm nhấm thức ăn, ngay khi đèn tắt tối thui, nó ngẩng ngây ngốc ngước lên nhìn tôi. Tôi mỉm cười, đi qua xoa nhẹ đầu nó. Cầu Cầu sau khi ăn xong cũng hơi mệt. Nó nức nở "Ẳng" mấy tiếng uốn éo trên tấm thảm. Mí mắt càng lúc càng thấp xuống, cái đuôi ngoe nguẩy cũng từ từ hạ xuống. "Ngủ đi." Tôi lại vỗ nhẹ mình nó, Cầu Cầu nâng mí mắt nhìn tôi một cái, sau cùng cũng nhắm mắt ngủ. Phòng khách yên tĩnh hẳn đi, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của Cầu Cầu. Tất cả sinh vật sống trong nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, mà tôi, một người chết lại cô độc đứng ngẩn ngơ bên cửa sổ. Quỷ sẽ không ngủ. Nhưng tôi hiện giờ có thể ngây người ở đây, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ bất cứ điều gì, một đêm nhanh chóng trôi qua. Vừa nãy rõ ràng trời còn tối đen, nháy mắt bình minh đã ló dạng. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Hứa Tử Mặc khoác áo ngoài bước ra. Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới có 7 giờ sáng. Tần Sở vẫn còn trùm chăn ngủ trên giường. Hứa Tử Mặc đem quần áo dơ rơi rớt hôm qua ném vào sọt đồ trong phòng tắm, có lẽ nhớ ra hôm nay người giúp việc sẽ tới nên không cần bỏ vào máy giặt nữa. Cầu Cầu nghe tiếng động cũng mơ màng tỉnh dậy. Hôm qua nó không được ăn no, mặc dù còn đang mơ ngủ nhưng vẫn đi đến bên chân cậu ấy, dùng thân thể mềm mại không ngừng cọ cọ. Hứa Tử Mặc nhìn xuống nó, tùy tiện xoa xoa đầu nó hai cái, rồi vừa ngáp vừa đi vào nhà bếp. "Suốt ngày chỉ biết ăn." Tuy ngoài miệng mắng một câu, nhưng cậu ấy vẫn đem chén của Cầu Cầu đi rửa sạch, lau khô sau đó đổ thức ăn cho chó mới vào. Chén nước hôm qua cũng được thay mới sạch sẽ, đặt ngay ngắn bên cạnh ổ nó. Cầu Cầu kêu một tiếng đầy thỏa mãn rồi bắt đầu thưởng thức bữa sáng. Lúc này chuông cửa vang lên, cậu ngẩn người, tiếp đó rất nhanh đã phản ứng lại. Chuông cửa vang lên không ngừng, không tuân theo quy tắc lịch sự "cách một thời gian ngắn ấn một lần". Tần Sở còn nằm ở phòng ngủ bực bội lầm bầm một tiếng, Hứa Tử Mặc cười cười, đi ra mở cửa. Một cô gái có khuôn mặt thanh tú, dáng vẻ hơi rụt rè đứng bên ngoài. Tay còn xách theo một túi đồ to. "Có phải nhà của ông chủ Hứa không ạ?" Vừa cất lời đã mang đậm vẻ quê mùa, Hứa Tử Mặc nhíu mày, nhưng nghĩ đến điều gì đó, cậu ấy không nói gì, gật đầu cho cô vào nhà. Cô gái kia nhận thức được rằng mình có lẽ đã làm phật lòng ông chủ, nên cực kỳ khép nép cẩn thận thay giày ra. "Ai đến vậy?" lúc nãy Tần Sở đã bị tiếng chuông ồn ào đánh thức, một tay vò vò tóc đi ra từ phòng ngủ. Anh còn đang khoác cái áo tắm dài tối hôm qua, ngực hở một nửa trần trụi phơi ra. Cô gái kia bị hết hồn, lắp bắp nói: " Chào ông chủ, em là Trương Tú Anh đến đây giúp việc ạ." Tần Sở nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một lát, mày hơi nhíu lại. Cô gái nhỏ bé càng thêm căng thẳng. "Thôi, cô đi quét dọn nhà đi." Hứa Tử Mặc thở dài không nói gì nữa, kéo Tần Sở hai người cùng nhau vào phòng tắm, cô giúp việc nhỏ mới tới kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, sau đó thận trọng nhìn ngó xung quanh nhà, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra vẻ hâm mộ, lỗ tai cũng ửng đỏ lên. - Hết chương 8 - ___ Tuần này bận sấp mặt không hiểu sao siêng làm được 2 chương:v
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]