Càng lúc Đàm Dật Trì càng không hiểu được bản thân mình, cũng không biết từ khi nào anh lại là một người sốc nổi như vậy, cũng đã ba mươi tư tuổi rồi chứ đâu phải ít, vậy mà anh lại như một đứa trẻ không biết kiểm soát cảm xúc, vô duyên vô cớ làm loạn.
Rõ ràng cho dù cô có như thế nào, có đi với ai,qua lại với ai cũng không liên quan đến anh, thế mà anh lại đùng đùng tức giận một cách thái quá, không rõ nguyên do.
Có phải là anh bị điên rồi không? Hay là do anh đã đến thời kì đổi tính đổi nết rồi?
Suy cho cùng anh vẫn không hiểu cảm giác khi đó từ đâu mà ra và nó có ý nghĩa như thể nào, cũng đâu thể là vì anh ghen tuông được, anh đâu có yêu cô, làm sao mà anh có thể yêu một cô nhóc chứ? Hơn nữa, anh và cô vốn dĩ cũng chỉ có quan hệ tình một đêm, anh không có lí do gì để cáu giận cả.
Vậy thì rốt cuộc cảm xúc điên rồ đó là gì mới được chứ?
Đàm Dật Trì càng nghĩ tâm tình lại càng xuống dốc không phanh, trên đầu như có một đám mây đen, u ám và đáng sợ, khiến người ta không rét mà run.
Đàm Dật Trì bước ra khỏi công ty, anh leo lên xe nhưng lại không biết phải đi đâu để giải toả, cảm giác bức bối lại càng thêm bức bối.
Chạy một vòng quanh thành phố, chẳng hiểu là trùng hợp thế nào mà anh lại dừng xe lại trước cửa siêu thị đó. Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439849/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.