Sau khi rời khỏi quán lẩu, Tĩnh Ngữ và Âu Dương Chấn đã cùng nhau đi dạo trên phố, nói thật thì từ khi đến thành phố này cô vẫn luôn bận rộn, mỗi ngày đều phải nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền, không có thời gian nhìn ngắm thành phố xa hoa, lộng lẫy này.
Tĩnh Ngữ đưa mắt nhìn xung quanh, mặc dù cuộc sống có bộn bề đến mấy thì mọi người vẫn có thể tìm thấy niềm vui trong sự vất vả, còn có thể thích nghi với nó mà hoà vào không khí tấp nập ấy.
Nhưng Tĩnh Ngữ thì khác, cô có cảm giác mình không thể nào thích ứng được với cuộc sống ở nơi đây, nó nhanh và gấp gáp đến mức cô không có cách nào chạy theo kịp. Ở thành phố đông đúc này, đất chật người đông, lúc nào cũng như phải chạy đua với vận mệnh, chạy đua với những người khác, chỉ cần bị vấp ngã thì những người đó sẽ vượt lên trước, thậm chí là dẫm đạp lên cô một cách không thương tiếc.
Vậy nên mới nói, cô không phải là loại người thuộc về nơi này, cô chỉ thích một cuộc sống yên bình, không tranh giành cũng không cần phải chạy đua, mỗi ngày chỉ cần có cơm ăn, áo mặc, sống thật vui vẻ, vậy thôi đã đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng bây giờ lại ít ai có suy nghĩ giống cô, nói đúng hơn, đây là suy nghĩ của những người lớn tuổi, trải qua một đời tấp nập, họ chỉ muốn được trở về với quê hương, sống bên con cái, an hưởng tuổi già. Có phải là… cô đã bắt đầu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439847/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.