“Có phải là đói rồi không? Anh đưa em đi ăn lẩu.” Âu Dương Chấn tịch thu mấy phần cơm nắm sắp hết hạn của Tĩnh Ngữ, không cho phép cô ăn mấy thứ đó nữa, sợ sẽ có hại đến sức khỏe, hơn nữa cô còn gầy như vậy, chỉ ăn mấy thứ linh tinh này thì sao có chất sinh dưỡng được.
Tĩnh Ngữ lắc đầu: “Em… không thích ăn lẩu.”
“Thật sự không thích à?” Anh ấy cúi đầu nhìn cô, không vạch trần rằng cô đang nói dối.
Cô có chút gượng gạo, giọng thì thào như sợ người khác nghe thấy: “Em không có tiền.”
“Anh nói sẽ để em trả lúc nào? Anh mời em, có được không?” Âu Dương Chấn véo má cô, muốn chọc cho cop vui.
“Không cần đâu, như vậy tốn kém lắm.” Cô biết tiền mà anh kiếm được cũng không dễ dàng gì, đã vậy còn mời cô ăn, cô thật sự không dám đồng ý.
“Tốn kém gì chứ? Không lẽ em định nhịn đói à? Hơn nữa là do anh muốn ăn, ăn lẩu mà đi ăn một mình thì chán lắm. Em thật sự không thể thương hại anh dù chỉ một chút sao?” Âu Dương Chấn còn không rõ tính cách của cô sao, nếu không bịa ra một lí do cô nhất định sẽ không chịu đi. Mặc dù tính cách này của cô rất tốt, rất ngoan ngoãn nhưng mà thỉnh thoảng cũng rất cứng đầu, cứ sợ gây phiền phức cho người khác mà nhận phần thiệt về mình.
“Vậy em đi cùng anh thôi, em không ăn.” Cô nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh ấy.
Âu Dương Chấn thật sự không nói nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439846/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.