Kết thúc đêm xuân, căn phòng chợt im ắng đến lạ, Đàm Dật Trì bước ra từ phòng tắm, trên người khoác một chiếc áo choàng ngủ màu nâu. Anh đứng bên giường, hơi cúi đầu lạnh lẽo nhìn cô gái đang mê mang ngủ say, cảm giác có chút lạ lẫm, vừa chán ghét lại vừa xót thương.
Mặc dù trong mắt anh cô là một cô gái đê tiện, tham lam, nhưng anh lấy đi lần đầu của cô cũng là một sự thật không thể chối cải. Vậy nên anh mới cảm thấy áy náy?
Đàm Dật Trì thở dài, anh bước ra ban công, châm một điếu thuốc. Khói thuốc chập chờn rồi hoà tan vào không khí để lại mùi hương nồng nàn khiến lòng người đê mê.
Ánh mắt anh hướng về phương xa, đã rất lâu rồi anh không cảm thấy rối rắm như bây giờ, cứ như tìm lại bản thân mình trong đêm đen, tìm lại một thời thanh xuân đã mất, phóng túng và ngông cuồng.
Anh của trước đây, thích làm gì thì làm, chẳng màng đến bất kì điều gì, cho dù con đường kia có khó khăn đến đâu, cho dù phía trước là núi cao trập trùng anh cũng không mảy may lo sợ, vì những thử thách đó càng làm tăng sự hăng hái trong lòng anh, anh phải chinh phục được nó, phải phá vỡ kỉ lục, làm được những điều mà người khác không làm được.
Nhưng anh của bây giờ, thời gian đã khiến anh trưởng thành, cũng đã bào mòn sĩ khí trẻ trung của một con người, trải qua nhiều chuyện, mất đi nhiều thứ ta sẽ bắt đầu sợ hãi, sẽ không dám dũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-cham-den-thuy-vy/3439830/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.