Chương trước
Chương sau
Thẳng đến khi hai người đi ở hành lang tối tăm, Thời Vi có chút không phản ứng lại Mục Thần nói gì.

Hiện tại Mục Thần, đại đa số thời điểm hà khắc, chỉ thỉnh thoảng mới có thể ôn nhu...... Muốn cùng cô đi WC?

Là cô nghe lầm đi, nhưng hiện tại người đứng bên cạnh cô, không phải Mục Thần thì là ai.

Mục Thần sóng vai đi bên cạnh cô, trong tay anh cầm đèn pin của di động, một tia sáng chiếu trên mặt đất, chiếu sáng con đường phía trước, hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Rất nhanh, hai người đi đến WC, Mục Thần tắt đèn pin: "Tới rồi, em vào đi, tôi ở bên ngoài chờ em."

Thời điểm anh tắt đèn pin, tia sáng từ đèn pin vô tình chiếu vào chiếc gương trong WC nữ, bên trong hình như có một bóng đen mơ hồ, Thời Vi không thấy rõ.

Cô là người có tâm lý ám chỉ* tương đối mạnh, bản thân trong lúc nhất thời trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, cái bóng đen kia có thể là cái gì? Là người xấu, là che giấu thứ đồ dơ gì, hay là......

* Tâm lý ám chỉ đề cập đến các đặc điểm tâm lý của những người chấp nhận ảnh hưởng của mong muốn, ý tưởng, cảm xúc, đánh giá và thái độ bên ngoài hoặc của người khác. phổ biến nhất trong cuộc sống hàng ngày của mọi người.

Loại chuyện này, càng nghĩ càng sợ hãi.

Thấy Thời Vi vẫn không nhúc nhích, Mục Thần nhìn cô: "Không đi vào sao?"

Thời Vi không muốn thừa nhận mình sợ, cô do dự một lát, nhíu mày nói: "Bên trong, cũng tối."

Mục Thần hơi nhướng mày: "...... Là muốn tôi cùng em vào bên trong WC nữ?"

Thời Vi không nói nữa, xem như cam chịu.

Bọn họ đều bật đèn pin di động đứng ở bên ngoài WC, trầm mặc, giờ phút này Thời Vi có chút may mắn trong tòa nhà này chỉ có hai người bọn họ, bằng không có người đi ngang qua, phỏng chừng sẽ cho rằng đụng phải hai đứa ngốc.

Mục Thần biết nơi này sẽ không có ai khác, cho dù vào WC nữ cũng chỉ có Thời Vi biết, chỉ là, loại chuyện vào WC nữ này...... Anh cảm thấy không thoải mái.

Mục Thần nhìn Thời Vi bên cạnh, Thời Vi cúi đầu, dựa vào tường. Lúc trước cô đi qua WC, hẳn là không dám vào, vẫn luôn chịu đựng, nhịn đến bây giờ, phỏng chừng rất khó chịu, cho dù hiện tại về nhà, cũng phải nhịn rất lâu.

Anh có chút đau lòng.

Cuối cùng, vẫn là Mục Thần khuất phục trước, thấp giọng nói: "Đi thôi."

Mục Thần nâng bước, đi vào WC nữ.

Thời Vi ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, vội vàng theo vào.

Đèn pin chiếu sáng bên trong WC nữ, Thời Vi thấy rõ, bóng đen vừa rồi chỉ là một cây lau nhà treo trên nắm cửa...... Cô đang tự mình dọa mình.

Thời Vi nhẹ nhàng thở ra, cũng an tâm rất nhiều, Mục Thần ở bên cạnh cô, giúp cô soi sáng bằng đèn pin.

Anh thật sự có thể cho người ta cảm giác an toàn, cho dù là trong bóng tối, có anh ở bên, cô cũng không sợ hãi như vậy.

Cô tùy tiện chọn một buồng đi vào, cầm đèn pin vào bên trong, rất sạch sẽ, sau khi đóng cửa lại, thời điểm muốn cởi quần, Thời Vi lại do dự.

Mục Thần giờ phút này đang đứng ngoài cửa, Thời Vi thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng đèn pin của anh từ khe hở dưới cửa, mẹ nó...... Trong WC khẳng định sẽ có tiếng. (Ý là tiếng nước chảy khi đi vệ sinh đó)

Hai người gần như vậy, Mục Thần sẽ nghe thấy rõ ràng.

Này cũng quá xấu hổ đi.

Thời Vi dừng lại, ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên mà mở miệng: "Anh vẫn là đi ra ngoài chờ em đi."

Mục Thần: "......"

Bảo tôi cùng em vào chính là em, bảo tôi đi ra ngoài chờ em cũng là em?

Quên đi, vốn dĩ ở WC nữ cũng khiến Mục Thần cảm thấy không thoải mái, anh không nói gì, rất dứt khoát đi ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân dần dần rời đi, Thời Vi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới bắt đầu giải quyết vấn đề sinh lý.

Sau khi giải quyết xong, Thời Vi không thể lại gọi Mục Thần vào nữa, đành phải tự mình đi ra ngoài, con đường từ buồng vệ sinh đến cửa WC cực tối, cầm đèn pin để soi đường, vẫn có chút sợ hãi, rốt cuộc, con đường này sẽ đi qua gương rửa mặt.

Gương là thứ cực kỳ đáng sợ trong các bộ phim kinh dị, cho dù lúc này Mục Thần ở ngoài cửa cách đó không xa chờ cô, cô cũng sẽ sợ hãi trước sự xuất hiện của một thế lực phi thực tế nào đó.

Không biết trong gương có thể có thứ gì đáng sợ hay không, nhìn một cái cô liền bị hút vào...... Thời Vi buộc mình không được nghĩ về điều đó.

Cô đi đến bồn rửa tay, ở trong bóng tối, tùy tiện mở ra một cái vòi nước, rửa tay thật nhanh, toàn bộ quá trình đều ngừng thở, không dám ngẩng đầu nhìn gương.

Rốt cuộc rửa tay xong, Thời Vi xoay người muốn đi ra, lại không cẩn thận đụng vào thứ gì, thứ đó vừa mềm vừa ướt, xúc giác ghê tởm, sợi dây trong lòng luôn căng thẳng lập tức đứt lìa.

Thời Vi thét chói tai: "Thứ gì thế ——"

Mục Thần nghe thấy tiếng kêu, vội vàng xoay người đi vào, đụng phải Thời Vi đang chạy ra cửa WC, cơ thể mềm lại phập phồng quyến rũ của người phụ nữ nhào vào trong lòng ngực mình, bởi vì quá sợ hãi, Thời Vi còn theo bản năng mà ôm eo anh.

Thời gian phảng phất yên lặng.

Giờ phút này, tư thế của hai người rất thân mật.

Mục Thần đứng cạnh cửa WC, mà Thời Vi, chủ động ôm anh, đôi tay vòng qua eo, cô thực sự bị dọa rồi, có chút phát run, khi người ta đang sợ hãi sẽ rất ỷ lại vào những thứ khiến mình có cảm giác an toàn, cô không tự chủ được mà sẽ tiến lại gần Mục Thần.

Cơ thể ấm áp, mùi hương say đắm đặc trưng của phụ nữ, còn có tư thế ỷ lại này của cô...... Thời Vi rất ít khi yếu thế, nhưng mặt mềm yếu luôn bị anh thấy.

Dáng vẻ sợ hãi và giả vờ bình tĩnh hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tự tin và điềm tĩnh thường ngày của cô, quả là...... sự tương phản đáng yêu.

Mục Thần trong lòng không khỏi mềm nhũn, thanh âm cũng mềm xuống, mang theo chút trấn an cô, ôn hòa nói: "Đừng sợ, tôi ở đây."

Giọng anh thanh lãnh, kiên định, điều này đã xoa dịu nỗi sợ hãi của Thời Vi một cách kỳ diệu, Thời Vi cảm thấy nhịp tim vừa mới tăng tốc của cô dần dần trở nên ổn định.

Cô khôi phục trong chốc lát, chủ động rời khỏi vòng ôm của anh, cô cảm thấy rất mất mặt, thấp giọng nói: "...... Cảm ơn anh."

Giữ một khoảng cách không xa không gần với anh.

Tựa hồ khoảnh khắc kinh hãi vừa rồi, quan hệ giữa hai người lại trở về như xưa.

Mục Thần không biết cảm giác mất mát trong lòng từ đâu đến, không nhìn cô nữa: "Trở về đi."

Trở về phòng thí nghiệm, bóng tối bao phủ trước mắt đã biến mất, Thời Vi ngồi vào chỗ ngồi của mình, mới cảm thấy bản thân đã sống lại. Ngôn Tình Xuyên Không

Nào có ai cái gì cũng không sợ, cho dù một người mạnh mẽ đến đâu, họ cũng có nhược điểm, ở trước mặt thứ mình sợ hãi, không thể giả vờ không sợ.

Chỉ là...... như vậy trước mặt Mục Thần, Thời Vi vẫn cảm thấy bản thân ngu ngốc.

Vừa rồi còn chủ động ôm eo anh, Thời Vi nhớ tới, đều cảm thấy trên mặt nóng rát, vô cùng xấu hổ.

Bởi vì cảm xúc quẫn bách này, cả tối Thời Vi cũng chưa thể nào nói chuyện lại với Mục Thần, cô không biết đối mặt với Mục Thần thế nào, bản thân chủ động ôm anh...... Xấu hổ.

Cho dù sau đó Mục Thần có hỏi cô một số chuyện về luận văn, cô cũng trả lời đến thất thần, một bộ dáng tạm thời không muốn nói chuyện với anh.

Mục Thần đương nhiên có thể cảm nhận được sự lơ là của cô, vốn dĩ cho rằng cái ôm bên ngoài WC kia, có thể khiến cô đối với mình tốt một chút, là anh suy nghĩ nhiều.

Giúp xong cô liền trở mặt không nhận người quen, Thời Vi này qua cầu rút ván, bản lĩnh dùng xong liền vất vẫn một chút không thay đổi.

Tâm tình mềm mại thương tiếc ở WC của Mục Thần lúc trước nháy mắt rơi vào vực sâu, ánh mắt anh cũng trở nên tối sầm.

Buổi tối 9 giờ, tới giờ về, hai người tắt đèn phòng thí nghiệm, khóa kỹ cửa rời đi. Trước đây, trên đường về nhà, Thời Vi sẽ đi song song với Mục Thần, nói chuyện về luận văn, hôm nay cô đi nhanh hơn, cố ý bỏ Mục Thần ở phía sau.

Mục Thần cũng không đuổi theo, anh liền đi theo sau Thời Vi, nhìn bóng lưng cô.

Giống như từ cao trung, anh chính là người đi theo sau Thời Vi.

Kỳ thật anh hiểu Thời Vi hơn Thời Vi tưởng nhiều.

Cao nhị ngày mới chuyển tới, cách tiếp cận của Thời Vi kỳ thật rất thô tục, cho dù là cong môi mỉm cười, ý dâm dục sâu trong đáy mắt vẫn lộ ra rõ ràng, Mục Thần chán ghét loại phụ nữ này, cảm thấy cô vừa quyến rũ vừa thô tục, thái độ đối với cô tự nhiên cũng sẽ không quá tốt.

Nhưng sau đó, Mục Thần phát hiện một mặt khác của Thời Vi, anh sống cùng khu với gia đình Thời Vi, cũng bởi vậy, anh thường xuyên sẽ ngẫu nhiên gặp được Thời Vi.

Cô hoàn toàn khác khi ở trường, cô sẽ làm thêm ở tiệm trà sữa, còn sẽ ở chỗ không ai để học từ vựng, sẽ lưu luyến ở quầy nước hoa sau khi tan học, thời điểm cô thử ngửi nước hoa, con ngươi sáng đến kinh người.

Sau đó Mục Thần vô tình biết được hoàn cảnh gia đình của Thời Vi từ bà bán bánh ngũ cốc, cô thường xuyên cãi nhau với cha mẹ, trong nhà trọng nam khinh nữ nổi tiếng ở khu vực này, mà trong trường học cũng chưa ai biết.

Mục Thần đột nhiên đã hiểu, cô gái này, đang dùng kiêu ngạo cùng trương dương, bảo vệ lòng tự trọng bấp bênh của mình.

Cho nên đêm trời mưa to đó, nhìn Thời Vi chân trần chật vật, anh mới có thể gọi cô lại, vì cô dùng dù che mưa, sau đó, lại mang cô về nhà.

Từ đây, vì cô mê muội, cũng vì cô, không thể kiểm soát bản thân.

Mục Thần lớn như vậy, lần đầu tiên đối với người khác móc tim móc phổi như vậy.

Kết quả đổi lấy chính là cái gì?

Là cô trào phúng cười, cô nói cô đùa bỡn anh, còn nói anh dễ trêu trọc, khi đó Mục Thần cảm thấy bản thân từ đầu tới cuối là một trò đùa.

Cho dù như vậy, trước một ngày Thời Vi chuyển trường rời đi, anh vẫn đi theo sau Thời Vi suốt quãng đường, tựa như bây giờ, yên lặng mà đi theo sau cô.

Anh không thể nói bất cứ điều gì với một Thời Vi không tâm can như vậy, nhưng lại không bỏ được cô, Mục Thần nhớ rõ, sau khi Thời Vi vào nhà, anh đã ngồi dưới mái hiên nhà Thời Vi suốt đêm, từ lúc nửa đêm đến tảng sáng, trên người đều dính đầy sương sớm buổi sáng.

Chờ đến 6 giờ sáng, em trai Thời Vi là Thời Tử Thành ra cửa, thấy Mục Thần ngồi ở bậc thang, lắp bắp kinh hãi, sau khi phản ứng, Thời Tử Thành nghiền ngẫm cười: "Ô, hóa ra là anh. Thời Vi muốn chuyển trường, để tôi đoán xem anh cảm thấy thế nào? Phỏng chừng rất thống khổ đi, Thời Vi người này, căn bản sẽ không động lòng."

Mục Thần gắt gao nắm chặt tay, biểu tình khắc chế, thấp giọng nói: "Đưa thứ này cho cô ấy."

Anh đưa cho Thời Tử Thành một cái hộp, bên trong chính là quần áo khi Thời Vi mặc ở nhà anh.

Thời Tử Thành không nhận: "Có rất nhiều người đưa đồ cho Thời Vi, chị ấy đều không nhìn một cái, phỏng chừng trực tiếp vất vào thùng rác."

Mục Thần vốn dĩ rất kiêu ngạo, ở trong nháy mắt này, đã tan thành từng mảnh, hóa thành bụi bặm đầy đất.

Kể từ khi biết Thời Vi đối với anh không thật lòng, còn đi theo sau cô, Mục Thần liền biết mình thua, thua hoàn toàn, anh yêu cô, thậm chí có thể vì cô mà từ bỏ kiêu ngạo.

Nhưng chẳng sợ anh từ bỏ kiêu ngạo, cũng không đổi được một lần quay đầu của cô, cùng nửa phần thật lòng.

......

Hồi ức không quá tốt đẹp, Mục Thần hơi híp mắt lại, con ngươi đen nhánh lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào Thời Vi phía trước.

Sau khi gặp lại cũng là thế này, Thời Vi tùy tiện có thể tác động cảm xúc của anh, mà anh như cũ, không tự chủ được mà bị cô ảnh hưởng, không cách nào tự khống chế mà đối tốt với cô.

Từ phòng thí nghiệm về đến nhà chỉ mất 15 phút đi bộ, một lúc sau, Thời Vi đi đến cửa nhà, cô không có chìa khóa, đứng ở cạnh cửa, một bên nhìn xung quang, một bên chờ Mục Thần về đến nhà mở cửa.

Mục Thần hôm nay không biết vì sao đi rất chậm, 5 sau phút mới đến, anh mặt mày lạnh lùng, trầm mặc lấy chìa khóa ra mở cửa, Thời Vi không nhìn anh, đổi dép lê vào nhà.

Thời Vi mặc áo ngủ xong, đi WC đánh răng rửa mặt, trước đây lúc này Mục Thần đều sẽ ở trên sô pha phòng khách ngồi chờ cô, nhưng hôm nay anh lại khác, anh ôm cánh tay dựa vào cạnh cửa, nhìn cô đánh răng rửa mặt.

Ánh mắt anh rất trầm, Thời Vi bị anh nhìn đến không thoải mái, liền súc miệng cũng cảm thấy xấu hổ, cô rốt cuộc nhịn không được nhíu mày, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh ở đây nhìn em làm gì?"

Mục Thần ngữ khí rất lạnh: "Vừa rồi còn nhào vào trong ngực, hiện tại liền nhìn cũng không được?"

Nhào vào trong ngực...... Là chuyện vừa rồi trong WC, cô bởi vì sợ hãi mà nhào vào trong lòng ngực anh, còn chủ động ôm eo anh.

Thời Vi tự biết đuối lý, rõ ràng không muốn dính dáng gì đến anh, lại còn chủ động ôm anh, mặt cô có chút phiếm hồng, không rời mắt khỏi anh: "...... Em không phải cố ý."

Mục Thần nhìn bộ dáng che che giấu giấu của cô, cười nhạt một tiếng.

Anh bỗng nhiên giơ tay, xoay đầu Thời Vi, ép cô nhìn về phía mình, cả người tản ra áp suất thấp, thấp giọng nói: "Thời Vi, tôi đứng ở đây, chính là muốn hỏi em một chút ——"

"Dùng xong liền vất, rốt cuộc là ai dạy em? Hả?"

Thời Vi cứng họng.

Đối diện gần như vậy, từ trong mắt anh Thời Vi nhìn ra nồng đậm trào phúng cùng hận ý.

Qua lâu như vậy, Thời Vi cho rằng, hận ý anh đối với cô cũng như cô đã giảm bớt, anh một lần lại một lần mà giúp cô, vào phòng thí nghiệm của thầy Từ, đêm Giáng sinh...... Thời Vi cho rằng bọn họ đều đã buông quá khứ, có thể chung sống hoà bình, hiện tại xem ra, đều là si nhân thuyết mộng*.

* Si nhân thuyết mộng: Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.

Ở trong mắt anh, cô như cũ là cái loại phụ nữ ác độc.

Ồ, được, cô ác độc.

Cô không chuyện ác nào không làm, tội không thể tha.

Vậy chứng thực, dù sao anh đã đủ hận cô, lại hận cô thêm một chút cũng không sao.

Vì thế, Mục Thần liền thấy, tiếp theo, bên môi Thời Vi bỗng dưng nhiễm ý cười, cô không biết liêm sỉ nói ——

"Loại chuyện dùng xong liền vất này, ngại quá, em không thầy dạy cũng hiểu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.