Trong thời gian Bá Nhật ăn cơm, tôi đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp giấy nhỏ màu đen có đính kèm một cái nơ màu đỏ nhỏ ở giữa.
Tôi liền đặt nó lên bàn, gõ tay lên mặt bàn mấy cái nhầm gây sự chú ý. Nghe thấy tiếng động cậu nhìn sang hỏi: "Gì đó?"
Tôi đẩy nhẹ chiếc hộp đến trước mặt cậu: "mở ra đi."
Bên trong là một cái vòng tay bằng bạc được tôi đặt thiết kế và gia công vài hôm trước. Kèm theo chiếc vòng là một nửa cái mặt cười nhỏ.
Lúc đầu tôi do dự không biết nên chọn mặt dây kiểu nào cho đúng ý mà còn hợp mắt, nghĩ đến bản thân muốn Bá Nhật khi ở bên cạnh mình lúc nào cũng luôn luôn vui cười và hạnh phúc.
Do đó tôi đã thiết kế mặt dây hình cái mặt cười, thêm vào đó là hai mắt của nó được tôi biến tấu lại thành hai trái tim nhỏ. Khi hoàn thành thì chia ra thành hai, tôi một mảnh Bá Nhật một mảnh.
"Tặng tôi sao?" Cậu chỉ vào bản thân mà hỏi.
"Đúng vậy, tặng bạn trai." Tôi mỉm cười đáp.
Tôi đeo chiếc vòng tay vào cho Bá Nhật, sau đó tiện thể hôn lên tay cậu một cách trìu mến.
Này là trân quý.
Những thứ trân quý thì phải biết gìn giữ, sau này có mất đi cũng không hối tiếc, dù sau cũng đã tận tình tận tâm, toàn ý mà yêu thương.
Cậu nở nụ cười trên môi rồi hạ cằm hôn lên trán tôi.
Sau khi đeo nó vào Bá Nhật nhìn vào chiếc vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thanh-doi-cung-khong-duoc/2698407/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.