Tôi chậm rãi theo sau Bá Nhật. Từng bước chân nhẹ nhàng không phát ra một tiếng động.
Tôi sững lại níu áo cậu ta, mỉm cười hỏi: " Bá Nhật, cậu nghĩ tôi có nên chào hỏi mẹ cậu một tiếng không?" Cậu quay người lại, quơ tay lấy chiếc dép lê dưới chân đưa thẳng vào mặt tôi răng đe, "Cậu bị dở hơi à? Có tin nó bay vào mặt cậu không?"
Tôi khẽ cười đưa tay hạ chiếc dép trước mặt mình xuống: "Đùa thôi mà."
Vẫn là như trước tôi và cậu cùng nằm trên chiếc giường có tấm đệm cứng như đá khiến người ta phải đau hết cả người. Tạm chấp nhận vì trước tôi là Bá Nhật, một gương mặt điển trai.
Bá Nhật nằm nhoài trên người tôi, tôi đưa tay ôm lấy cậu. Trong vòng tay của tôi cậu buông lỏng cơ thể không hề có chút phòng bị, dường như rất tin tưởng con người đang nằm bên dưới.
Ôm ấp, nó cũng khiến tôi cảm thấy cái tình yêu này hết sức tuyệt vời.
Sáng hôm sau, tôi lần đầu đưa người yêu ra mắt mẹ cha. Có chút hồi hộp, trong lòng cũng phấn khích không thôi, so với tôi thì người bên cạnh có lẽ bình thản hơn nhiều.
Việc đưa cậu về ra mắt tôi cũng không định nói bởi vì một khi nói ra Bá Nhất có lẽ sẽ rất hồi hộp.
Vấn đề này ba mẹ là người cởi mở, không ràng buộc con cái, sống hiện đại nên sẽ không có tình trạng cha mẹ bị sốc toàn tập khi biết con trai mình là đồng tính mà dẫn đến bệnh tình tái phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-thanh-doi-cung-khong-duoc/2698406/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.