"Bác cho rằng cháu là đang dạy dỗ bác sao?" Đường Gia Nghê cau mày, đây chẳng qua là mộtcái nguyên tắc rất đơn giản trong cuộc sống của cô, tâm tình vui vẻ làquan trọng nhất.
"Vì vậy, Đường tiểu thư là không dự định rờikhỏi nó rồi đúng không?" Doãn Chí Hãn không biết nguyên tắc vui vẻ củacô, niềm tin ở trong cuộc sống của ông, quyền lợi luôn luôn đi đầu.
"Cháu sẽ không rời bỏ anh ấy, trừ phi có một ngày... Anh ấy không yêu cháunữa." Đường Gia Nghê nắm chặt nắm tay, rõ ràng trong giọng nói lộ ra vài phần vô lực, chuyện sau này, hiện thực tràn đầy biến số, làm sao cô cóthể hoàn toàn nắm giữ?
"Nếu cô không nghe cảnh cáo của tôi, tất cả hậu quả sau này tự mình chịu trách nhiệm." Doãn Chí Hãn đứng lên, không vui rời đi.
Nhìn bóng lưng Doãn Chí Hãn rời đi, Đường Gia Nghê xụi lơ ở trên ghế.
Cô không sợ ông sẽ dùng thủ đoạn thế nào bắt buộc cô rời đi, nhưng có thểbảo vệ một ngày ở bên người Doãn Trạch Vũ, thì cô sẽ không từ bỏ, côbiết tình yêu cô dành cho anh cũng chẳng phải cậy mạnh, hơn nữa được anh cưng chiều, cô không nở rời đi.
Công việc ở bệnh viện bận rộn mà phong phú, mỗi ngày cô xong việc, đều sẽ cùng Doãn Trạch Vũ cách xatrùng dương gọi điện thoại, nhớ tận xương tủy, nhưng bởi vì cái dạng nhớ thương cùng khoảng cách này, làm cho trái tim hai bên kéo lại càng gầnhơn.
Doãn Trạch Vũ ở New York phải đối mặt với rất nhiều cuộcgiao dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-lam-hu-em/2783098/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.