Sau khi Đường Gia Nghê mặc xong, lúc đang do dự có nên đi ra ngoài gặp Doãn Trạch Vũ hay không, anh đã đẩy cửa vào.
Vòng cổ thủy tinh vòng ở trên cổ trắng mịm của cô, nhẹ nhàng mà lướt qua chỗ xương quai xanh tinh tế kia của cô, sau đó là lễ phục dạ hội, đều đãphát họa ra dáng người quyến rũ xinh đẹp của cô, cạp váy màu trắng bayxuống, gấu váy trùng điệp chập chờn mà rơi xuống, cô không có thói quenmang giày cao gót, không thể làm gì khác hơn là vén lên gấu váy đi đếntrước mặt anh.
"Váy rất đẹp." Cô mỉm cười, nhìn vào trong gương.
Doãn Trạch Vũ kinh ngạc trước vẻ đẹp đầy quyến rũ của cô, nhưng cô vẫn không có ngẩng đầu lên nhìn anh một cái trong gương, trên má ửng đỏ, nói choanh biết cô ngượng ngùng.
"Sau này, mỗi ngày đều phải ăn mặc thật xinh đẹp cho anh xem." Anh ôm chặt cô từ sau lưng cô, hai tay khép lại ở trên bụng cô.
Hơi thở mập mờ phất qua bên tai của Đường Gia Nghê, cô cảm thấy một hồi run rẩy.
"Thế nào? Đang sợ?" Bàn tay anh từ từ dời lên, nhẹ nhàng mà nâng lên một bên ngực cô, xuyên qua vật liệu gấm mềm mại cảm nhận mềm mại của cô.
"Em mới không sợ!" Cô quay người lại hai tay ôm sau cổ của anh, trong giọng nói tràn đầy cậy mạnh.
"Vậy bằng lòng cùng anh nhảy một điệu chứ?" Anh buông cô ra, rất lịch sự vươn tay mời mọc.
"Đương nhiên." Cô tao nhã đưa tay đặt ở lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-lam-hu-em/2783095/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.