Một tiếng chuông điệnthoại di động phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, tiếng chuông kia ngọt ngàođáng yêu, là phát ra từ di động của Đường Gia Nghê.
"Nghe điện thoại đi!" Anh vỗ vỗ cái mông đáng yêu của cô, để cho cô ngồi dậy.
Cô cầm lấy di động chần chờ một lúc, nhận nghe điện thoại, "Mẹ."
"Con gái, đã làm xong đồ ăn rồi, tất cả mọi người đang đợi con." Má Đường ở đầu bên kia điện thoại yêu thương nói.
"A... Mẹ, đêm nay con... Ăn cơm ở bên ngoài..." Đường Gia Nghê ấp a ấp úng, vừa nhìn liền biết chưa từng nói xạo qua.
Doãn Trạch Vũ nằm ở trên tường, nhìn cô gái đáng yêu của anh, cô làm bộ dáng gạt mồ hôi lạnh.
"Con quên mất hôm nay là ngày gì rồi hả?" Má Đường ở đầu bên kia cười thần bí.
"Ngày mấy?" Đường Gia Nghê xoắn một góc chăn bông, bắt đầu cùng mẹ tán gẫu chuyện nhà.
"Hôm nay là sinh nhật của con, quên mất rồi hả? Mùa hè năm đó hai mươi banăm trước, con giày vò mẹ bao lâu mới ra ngoài, sinh nhật con chính làngày mẹ chịu khổ, con không về, mẹ cũng không vui nha!" Má Đường ở đầubên kia giả bộ tức giận, "Huống hồ mẹ gọi điện thoại cho y tá trưởng của con, cô ấy nói con tan ca từ lâu rồi, con đã chạy đi đâu?"
Tiếng la hét của má Đường, Doãn Trạch Vũ đều đã nghe được.
"Mẹ, xin lỗi, con..." Đường Gia Nghê có chút lúng túng nhìn Doãn Trạch Vũmột cái, tiếp xúc đến anh đang nhìn vào mắt cô, cô đỏ mặt, mặc dù có mối quan hệ thân mật với anh, nhưng vẫn không thể nào triệt tiêu phần trầntrụi tương đối ngượng ngùng này.
"Về nhà..." Doãn Trạch Vũ nhìnbiểu hiện tiến thoái lưỡng nan của cô, nhịn không được cười trộm, sau đó nhẹ nhàng mà lại gần cô thổi hơi ở bên tai của cô.
"Nghê Nghê,hình như mẹ nghe được bên cạnh con có tiếng con trai nha!" Má Đường ởđầu bên kia điện thoại hưng phấn giống như là phát hiện ra bí mật lớnvậy.
"Không... Không có!" Đường Gia Nghê không biết giải thíchthế nào, không thể làm gì khác hơn là nói dóc, giữ im lặng, để tránh bái quái(*) nhất, mẹ quan tâm nhất chính là truy tìm nguồn gốc chung thânđại sự của con gái.
(*) Bát quái: nôm na là suy đoán lung tung, đoán mò.
"Rõ ràng mẹ có nghe được, có phải là Đoạn Minh hay không? Để cho cậu ta tiếp điện thoại một chút."
Đôi mắt của Doãn Trạch Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lùng, hóa ra người nhàcô đều biết đến bạn trai cũ bắt cá hai tay của cô, mà bản thân anh cũngkhông phải là bạn trai danh chính ngôn thuận, phải biết rằng, anh chínhlà chân chân thực thực có được cô!
Anh chộp lấy di động của Đường Gia Nghê, "Bác gái, chào bác."
Rõ Ràng giọng nói khác với Đoạn Minh, khiến Má Đường ở đầu bên kia nhất thời phản ứng không kịp.
"Cậu là..." Má Đường không hiểu ra sao.
"Cháu là bạn trai của Gia Nghê, còn Đoạn Minh đã trở thành chuyện quá khứrồi, chờ một chút cháu sẽ cùng Gia Nghê đến nhà thăm hỏi, hy vọng sẽkhông quấy rầy đến mọi người."
"Điểm này..." Má Đường sững sờ lẩm bẩm, sau đó không hề gì nói: "Được rồi, vậy chúng tôi liền chuẩn bị một chút, hoan nghênh cậu tới."
Cúp điện thoại di động, Doãn TrạchVũ nhẹ nhàng ôm Đường Gia Nghê vào trong lòng, sau đó một tia ưu thươngđánh úp tới trong lòng anh.
"Anh thực sự định đi... đến nhà của em sao?" Đường Gia Nghê nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ." Đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng mà mơn trớn mặt cô, vuốt ve.
"Nhưng mà không phải anh nói mối quan hệ của anh với em phải giữ bí mật sao?"Đường Gia Nghê ngước mặt lên, trong mắt đầy nghi ngờ.
"Trước đâyanh là nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, nhưng đối với em anh làm khôngđược, anh hận không thể nói cho toàn thế giới rằng anh yêu em! Gia Nghê, tình yêu của chúng ta, nhất định không có thuận lợi như vậy, có thể cótrở ngại, có thể có nguy hiểm, em... bằng lòng cùng anh cùng nhau đốimặt không?" Anh để cho cô đối mặt với anh, siết chặt bàn tay cô.
"Em không sợ, em bằng lòng." Vẻ mặt của cô nghiêm túc, sau đó nở một nụ cười vô cùng xán lạn với anh.
"Mặc quần áo tử tế, chúng ta xuất phát đi đến nhà của em!" Anh gần như bị si mê bởi nụ cười ấm áp của cô, nhưng anh lại nóng lòng muốn tìm hiểu thêm về thế giới của cô hơn.
Doãn Trạch Vũ ăn mặc rất tùy tiện, mộtT-shirt cổ chữ V thêm một cái quần jeans, phối hợp với một cặp mắt kính, anh hoàn toàn có thể ẩn mình rất khá, cho nên cho dù vào ban đêm, khứugiác của các tay săn ảnh thương nghiệp rất nhạy cảm cũng không thể theodõi anh được.
Từ gara anh lái chiếc xe thể thao màu bạc chạy băng băng, Đường Gia Nghê cũng ngồi vào chỗ ngồi ghế trước, không có vệ sĩ,không có tài xế, hai người bí mật đi ra ngoài như thế, đây là lần đầutiên.
Đèn đường ngoài cửa sổ xe nhanh chóng trượt về phía sau,Doãn Trạch Vũ rất bình tĩnh lái xe, anh gặp qua vô số trùm buôn bán,công ty lão tổng, nhưng chính là chưa từng gặp qua gia trưởng, anh phảisuy nghĩ rõ ràng, nên làm thế nào không mất đúng mực, có thể giành đượctín nhiệm cùng yêu mến của người nhà cô.
Đường Gia Nghê cũng làlo sợ bất an, bởi vì cùng anh đã xảy ra mối quan hệ thân mật nhất, đâylà người nhà luôn luôn không tán dương, từ bé người nhà đã răn đe congái nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, hơn nữa cô đối với tương lai của nhau, thực sự không có nắm chắc nhiều, cho nên dẫn anh về nhà, cô thựcsự không có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý gì.
Nhưng cô biết lo lắnglà hơi dư thừa, cô chỉ có thể để cho mọi thứ có một cái bắt đầu tốt, vềphần sau này, không có ở trong lòng bàn tay của cô, chỉ có thể tùyduyên.
"Đó... đó chỉ là bữa cơm thông thường, hy vọng anh đừng để ý..." Cô nhìn anh, mười ngón tay đan xen nhau, bộ dáng có chút luốngcuống.
"Ăn qua thức ăn em làm, hậu sinh khả úy, tin rằng tài nấunướng của bác gái cũng sẽ rất tốt, mới có thể đào tạo ra tiểu đồ đệ nàynhư em." Anh tỏ vẻ không bận tâm.
"Đúng nha! Anh đã ăn qua thức ăn em làm." Cô mỉm cười.
"Vậy đến nhà của em, có gây cho anh ảnh hưởng không tốt hay không?" Cô đãtừng thấy có người gây bất lợi cho anh, cũng biết anh bị thương cũngkhông phải là ngoài ý muốn, nguy hiểm rình rập xung quanh anh, cô khôngmuốn anh vì cô đặt mình vào trong nguy hiểm.
"Vì công việc đã rất lâu rất lâu anh không có đi ra ngoài, có đôi khi đến quán bar để thưgiãn một chút, đều phải có vệ sĩ canh giữ ở chung quanh, rất không tựdo, bởi vì cha anh không cho phép anh đi ra ngoài một mình." Anh lắc đầu bất lực.
"Vậy... Bây giờ anh ra ngoài, có phải cha anh..." Cô le lưỡi, hiểu trong lòng mà không nói liếc nhìn anh.
"Trở về anh sẽ giải thích với ông, bây giờ chúng ta đi mua quà trước." Anh tăng tốc độ xe.
"Không cần mua quà cũng được!" Đường Gia Nghê vội vàng xua tay, cuộc sống củangười nhà cô tương đối đơn giản, bình thường trong nhà căn bản cũngkhông có thói quen tặng quà lẫn nhau, ngày thường đều là rất bình thường chia sẽ cùng chia sẽ, tạo ra bất ngờ ngược lại trở nên có chút xa xỉ.
"Lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, tặng quà là lễ nghi rất bình thường." Trênmặt anh không có bất kỳ biểu cảm gì, quẹo xe vào bãi đỗ xe của cửa hàngbách hóa.
Cô không biết, giờ này khắc này, anh đối với cảnh vậtchung quanh cũng đề cao cảnh giác, dù rằng anh là một người làm ăn quang minh lỗi lạc, nhưng tranh đấu gay gắt với quá nhiều người, anh khôngbiết nơi nào sẽ xuất hiện nhân tố bất lợi đối với anh, cha nhiều lầnnhắc nhở anh, không thể lộ diện quá nhiều ở nơi công cộng, không nên hời hợt kết giao với bạn bè, mọi việc tự bảo vệ mình trước.
DoãnTrạch Vũ từng cho rằng cha thật là quá cẩn thận, vừa ra đời đã đưa anhđi nước ngoài, mời quản gia quản giáo nghiêm khắc cho đến anh tốt nghiệp đại học, về nước tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, anh đối với cách làm củacha cảm thấy bất lực, nhưng khi anh thực sự bị đối thủ cạnh tranh gâythương tích, cuối cùng anh hiểu được khổ tâm của cha.
Anh chưabao giờ có bất kỳ câu oán hận nào đối với cuộc sống mất đi một phần tựdo của mình, nhưng khi anh gặp được một người có thể tự do dạo bước dưới ánh mặt trời, trong đám người, cũng vô cùng lưu luyến với cô gái, anhbắt đầu không thích bản thân bị bóng tối giam cầm, dưới ánh mặt trời cốgắng đi về phía cô, lại biết những thứ ánh sáng đó, sẽ gây nguy hiểm cho anh.
Giống như một Vampire, từ đầu đến cuối dựa vào bóng tối màsống không cách nào thoát khỏi... Doãn Trạch Vũ nhịn không được cườilạnh vì mình nghĩ đến những tình tiết phim phương Tây.
Cơ hồ làkhông bị bất kỳ cản trở nào của Đường Gia Nghê, anh chuẩn bị mỗi mộtphần quà đắt tiền cho mỗi một người ở Đường gia, để ý thấy vẻ mặt cô lóe lên một sự thất vọng, lúc anh quét thẻ nhịn không được nở nụ cười.
Trong lòng Đường Gia Nghê khó chịu xách theo túi lớn, ông bà, cha mẹ, anhtrai và chị dâu, cháu trai và cháu gái, còn có quà cho cháu nhỏ mới cóba tháng tuổi, chỉ riêng cô không có.
"Làm sao vậy?" Doãn Trạch Vũ nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, giả vờ quan tâm hỏi.
"Không có gì." Cô làm ra vẻ một bộ điềm nhiên như không có việc gì, gió nhẹ nước chảy trả lời.
"Sao thấy em có chút mất hứng?" Anh véo véo mặt cô, thuận tiện nhận lấy túi lớn trong tay cô.
"Nào có?" Cô bước nhanh lên phía trước, không muốn để cho hai mắt cực độ của anh có cơ hội quan sát nét mặt, nhìn thấy bất kỳ biểu hiện nhỏ nào trên mặt cô.
Doãn Trạch Vũ là càng ngày càng thích cái không hề sắp viết ở trên mặt, nhưng lại lặng lẽ thừa nhận cô gái rồi.
So với những cô gái thân mật với anh trong quá khứ, nhiều là muốn đạt được hư vinh hoặc là vật chất nào đó ở trên người anh, có đôi khi yêu anh,trở thành theo như nhu cầu. Thay vì nói là chán ghét những cô gái cókhuôn mặt chân thực, không bằng nói là chán ghét những cô gái có bảntính tham lam, anh khao khát một người, dụng tâm chân chính yêu anh, làm bạn anh, một lòng như thế, cho dù anh đánh cược sinh mệnh cũng sẽ không tiếc.
Mà giờ này khắc này, hình như là anh tìm được...
"Gia Nghê, sau khi gặp qua cha mẹ em, anh muốn đưa em về nhà!" Thấy quánhiều tốt đẹp ở cô, cũng biết cô ở trong bệnh viện là được nhiều bác sĩnam, y tá nam, còn có người nhà bệnh nhân yêu thích, lại biết cô có mộtngười bạn trai cũ phản bội cô lại vẫn đang lưu luyến với cô, anh cảmthấy tiếp tục để cô ở bên ngoài rất nguy hiểm.
"Hửm... Tại sao?" Cô ngẩng đầu lên, "Gặp qua cha mẹ em nhưng không có nghĩa là kết hôn, em vẫn ở lại trong nhà thôi."
"Sống chung!" Đường Gia Nghê giống như là sấm sét giữa trời quang, cô luônluôn là cô gái ngoan trong mắt của người nhà, bạn bè, cấp trên, đồngnghiệp, cùng anh lên giường đã là điểm cực hạn của cô rồi, nếu như biếtcô sống chung với một người nào đó, tuyệt đối làm cho mọi người rớt vỡmắt kính.
Mặc dù rất khát khao cùng anh sớm chiều có nhau, khỏibị nỗi khổ tưởng nhớ, nhưng không có mối quan hệ chính thức, không cóngười nhà đồng ý, cô vẫn không dám bước ra bước đầu tiên tùy ý làm bậy.
Cô là cô gái lớn lên trong một gia đình bình thường, cùng một người cóthực lực trên xã hội, có địa vị, nhưng hành sự khiêm tốn mà tài chínhkhổng lồ, vốn là hai người ở hai thế giới khác nhau. Quen nhau, mếnnhau, trong nháy mắt bắt đầu từ tim đập thình thịch, thời gian cô ở bêncạnh anh liền giống như dạo bước trong mây, có loại như ảo mộng đẹp, lại xen lẫn bất an tùy thời rơi xuống.
Tình yêu của quá khứ khiến cô đối với tình yêu không có nắm chắc và tin tưởng, hơn nữa lần này côphải lòng, là một người sâu không lường được như thế. Cô hạnh phúc, cũng lo lắng, sợ hạnh phúc này sẽ kết thúc đột ngột.
"Người nhà em sẽ không đồng ý cho em sống chung với anh..." Cô ngập ngừng, thực ra là vì mình tìm một lý do có chừng có mực đối với một phần tình cảm này.
Cô đã phải lòng anh, nhưng cô không muốn quá tận lực để trở thành ngườinào đó của anh, bởi vì biết được quá khứ của anh, nghe anh dốc bầu tâmsự, cho nên ở dưới tiền đề như vậy, cô biết mình có thể cho anh cái gì.
Quan tâm là mỗi người đều có thể cho, chiếu cố cũng là mỗi một người đều cóthể cho, nhưng cô không phải là cô gái thời thượng bên cạnh anh, con gái ông chủ có điều kiện ưu đãi và thực lực đáng kể như vậy, dành cho anhnhững giúp đỡ và hỗ trợ.
Dè dặt cẩn trọng để cho mình duy trì ởmột vị trí dừng cương trước bờ vực, thực sự muốn đưa vào một tình yêuchân thành và ấm áp, lại kiềm chế để cho mình lui về phía sau, ngoại trừ cảm thấy mình không có năng lực giúp đỡ anh, cũng thiết thiết thực thực là vì cô thực sự không thể thua, cho nên cô tình nguyện không muốn yêu, cũng không muốn để cho chân tâm mình bị thương.
Đoạn Minh phảnbội làm tổn thương cô, nếu như không có Doãn Trạch Vũ, có lẽ cô sẽ đaulòng chết mất, bề ngoài xem ra cô không có kiên cường như thế, may mà có Doãn Trạch Vũ, với sự che chở cùng chu đáo của anh, kéo cô ra một cuộctình gió bão như thế. Một người lạnh lùng như vậy, có tình cảm tinh tếnhư vậy, là cô thấy không rõ, đọc không ra, nhưng cô đắm chìm ở trongđó, cũng rất dễ dàng vượt qua một cuộc tổn thương.
Bởi vì cảmnhận được anh khác thường làm cho người khác đặc biệt cưng chiều, cô cảm thấy nảy sinh mến mộ với anh là bình thường, giao mình cho anh cũng làrất cam tâm tình nguyện, chẳng qua là, thế giới này quy định cứng nhắcquá nhiều, từ đầu tới cuối cô không cách nào thoát khỏi những giam cầmnày.
Xe dừng ở trước cửa nhà, người nhà đã mở rộng cửa chính rồi, dưới ánh đèn màu cam, cảm nhận được một sự ấm áp của gia đình, lan tran ở trong lồng ngực của cô, cô nhìn anh, khát khao anh là người nhà củacô.
Như vậy cũng không cần phải lo lắng sẽ mất đi rồi.... Trong lòng cô ngây thơ nghĩ tới, trên mặt có một nụ cười thương tiếc.
"Đừng lo lắng, chuyện này giao cho anh." Anh thương xót nụ cười thương tiếc của cô, lại không biết cô tâm sự nặng nề.
"Cái này... Không đúng không đúng!" Cô vội vàng xua tay, nếu như anh ở trước mặt cha mẹ nói một số lời nói không hợp quy tắc, chờ đến ở cuộc họp gia đình cô sẽ bị giáo huấn rồi.
"Thế nào? Không muốn ở cùng vớianh?" Anh đột nhiên kéo cô từ chỗ ngồi ghế trước đến trước mặt, nóichuyện kèm với luồng hơi nóng rực phất qua mặt cô, nếu như tư thế mờ ámnày bị người nhà nhìn thấy, thì cô không xong rồi.
"Không phải... Em... Ý của em là... Chúng ta..." Cô nói năng lộn xộn, dáng vẻ lắp balắp bắp, ở trong mắt của anh xem ra thật là quá ngu ngốc, làm cho anhnhịn không được tức cười cười một tiếng.
"Xuống xe vào nhà thôi." Anh xuống xe cũng lấy ra tất cả quà biếu.
Cùng với một tiếng "Con đã trở về" Đường Gia Nghê đi vào nhà, thay dép, cũng đưa cho Doãn Trạch Vũ một đôi, cô tùy tiện đi vào trong nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]