Thay vì làm cho anhkhó xử, không bằng cô lui trở về vị trí không đáng kể, như vậy, anh sẽkhông cần phải lo lắng về người cha nghiêm khắc của anh, cô cũng khôngcần lo lắng sẽ có một cái tương lai không có kết quả.
Trải quatình yêu cũng vô cùng ngắn ngủi, cô chỉ muốn nói về một tình yêu bìnhthản an ổn, sau đó sanh con dưỡng cái giống như tất cả những người phụnữ bình thường, cô không cần tình yêu oanh oanh liệt liệt, chỉ muốn mộtngười hiểu cô, cho cô đầy đủ cảm giác an toàn.
Nhưng trước mắt cô đã yêu người đàn ông này rồi, không cách nào cho cô những thứ kia.
"Được rồi!" Đọc được cô không sao cả, anh cũng làm ra vẻ không có gì quan trọng.
"Vậy trả lại quần áo của tôi cho tôi." Trên mặt cô tràn đầy nụ cười, đưa tay về phía của anh.
Doãn Trạch Vũ chậm rãi đưa chiếc váy cho cô, giống như là sắp mất đi một cái gì đó yêu thích nhất vậy.
Ba phút sau, Đường Gia Nghê về tới phòng của mình, cô cần phải sắp xếp suy nghĩ của mình thật tốt, chỉ là quá khát nước làm cho cô không thể không dừng lại suy nghĩ.
Lúc cầm cốc nước đi qua cửa phòng của DoãnTrạch Vũ, trong lúc vô tình Đường Gia Nghê nghe được lời nói, làm cho cô vô cùng thất kinh.
"Bố trí tốt cạm bẫy, cả đám bọn họ đều sẽ rơi vào... Dùng con gái của ông ta làm mồi dụ, phụng cô ấy như nữ hoàng,cưng chiều như công chúa, để cho ông ta trở tay không kịp... Có cái gìkhông xuống tay được? Đàn bà như quần áo. Huống chi Lương Salsa ngưỡngmộ con đã lâu, chỉ cần con lên kế hoạch một cách cẩn thận, sử dụng tốtcon cờ này, sắp xếp kế hoạch đến không chê vào đâu được, kế tiếp nằm ởtrong bệnh viện, chính là ông ta - Lương Bất Phàm! Nhưng cha... Tốt, lợi ích luôn luôn xếp hàng đầu.
Tay cầm cái cốc của Đường Gia Nghêbắt đầu run rẩy, mặc dù cô không biết kế hoạch mà họ nói đó là gì, nhưng cô biết, anh đang dùng thái độ thờ ơ của anh, chuẩn bị làm tổn thươngmột người quan tâm đến anh, hơn nữa lợi ích này là điều kiện tiên quyếtđể trả thù.
Anh ta thật sự rất đáng sợ... Cô bắt đầu sợ anh, anhtuyệt đối không phải là Doãn Trạch Vũ mà cô biết hơn hai tháng qua, cólẽ cô biết chỉ là một góc núi băng của anh.
Vậy tại sao ma quỷ phải đeo một bộ mặt giả dối khác?
Hóa ra trước những thứ khác thường kia không phải là ảo giác của cô, mà làanh thực sự là một người lãnh khốc, một bộ mặt khác đích thực là khôngcó ai biết, chỉ là ở trước mặt của cô, anh cố che dấu.
Cô đoánkhông ra anh, một trái tim thích anh mâu thuẫn không thôi, chỉ muốn rờiđi, trở lại bệnh viện, trở lại thế giới bận rộn, như vậy cô sẽ không cần phải để ý tới quá nhiều, cũng không cần vướng vào quá nhiều tình cảmphức tạp.
Thời gian thoáng cái qua đi, bỗng chốc đã đến ngày anh cắt chỉ.
Bầu không khí xung quanh giống như dòng chảy bất động, cô biết, làm xongnhững thứ này cho anh, cô sẽ phải rời đi, sau này, bọn họ có thể là bạnbè, cũng có thể là người xa lạ sẽ không bao giờ liên lạc nữa.
Rừng cây nhỏ ngoài biệt thự truyền đến tiếng ve kêu lúc trầm lúc bổng, bóngcây xanh biết chiếu vào cửa sổ sát sàn, tỏa chiếu ở trên sàn nhà bóngloáng.
Doãn Trạch Vũ lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của cô, bất tribất giác khuôn mặt ấy đã khắc vào trong lòng anh, mà anh lại muốn thựchiện chút gì đó, cho dù là một cái ôm nhẹ nhàng.
"Không có gì muốn nói với tôi sao?"
Đường Gia Nghê ngước mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, môi cô giật giật, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
"Không có một chút lưu luyến sao?" Doãn Trạch Vũ nhìn đôi môi sáng bóng phiếm mật đào của cô, rất muốn nhẹ nếm.
Cô chẳng ừ hử gì cả, khóe miệng chỉ có một độ cong đáng yêu, trên mặt có một nụ cười như có như không.
"Tôi biết rồi..." Doãn Trạch Vũ lẩm bẩm.
Cô đứng dậy, giúp anh tháo ra băng vải quấn ở trên đầu anh, anh lại ngửiđược luồng hơi thở nhẹ trên người cô, trang phục hấp dẫn, thực sự đủ hấp dẫn, anh nhịn không được nhẹ nhàng mà tựa mặt vào trước ngực cô.
Nhưng trên đầu lại bị Đường Gia Nghê dẫn dắt.
"Đàng hoàng một chút." Cô nhắc nhở anh.
"Em thật nhẫn tâm!"
"Tại sao không cho tôi xem con người thật của anh?" Cô hỏi.
"Con người thật... của tôi?" Anh nghi hoặc.
"Ừhm." Cô gật gật đầu, tiếp tục chuyên tâm làm việc.
"Bởi vì ở trước mặt của em, tôi không thể biến thành một diện mạo khác, cólẽ em cho rằng tôi không phải là con người thật của tôi, nhưng ở trướcmặt em, tôi chính là một người rất hạnh phúc, cho nên, bất cứ lúc nàonơi này cũng mở rộng cửa vì em, tôi kỳ vọng có thể chung sống một mìnhvới em."
"Nhưng sau khi đi làm, tôi sẽ rất bận rộn, tôi nghĩ muốn có thời gian ở bên nhau lần nữa, gần như là bằng không, chỉ hy vọng vềsau anh tự chăm sóc tốt chính mình." Đường Gia Nghê không chút để ý nói, trong lòng cũng là một loại chua sót.
"Hy vọng thế." Doãn TrạchVũ hiểu được, từ sau khi vượt qua đêm đó, rõ ràng cô đã bắt đầu phân rõranh giới hai bên, cố ý giữ khoảng cách với anh, anh biết nếu như lạilàm ra chút gì đó với cô, nhất định cô sẽ chạy trốn.
Mặc dù anhkhông biết trọng lượng của mình trong lòng cô, càng không biết cô có thể thay đổi tư tưởng quyền lợi cha truyền thụ cho anh hay không, nhưng anh không muốn nhìn thấy nụ cười của cô biến mất, hoặc là trở nên lạnhlùng.
"Cô gái à! Hóa ra tính tình của em quật cường không dưới tôi." Anh nhéo mũi cô một cái.
"Anh có biết anh rất đáng ghét hay không!" Cô ném tất cả băng gạc vào thùng rác.
"Ha ha, em thật đáng yêu!" Anh bật cười.
"Được rồi, tôi phải đi." Cô đứng dậy, thu dọn cái hòm thuốc của mình.
"Nhanh như vậy sao?" Anh thu lại nụ cười, sắc mặt đại biến.
"Anh đã khỏi hẳn, trong bệnh viện còn có rất nhiều việc để làm..."
"Vậy có thể cho tôi một cái ôm lúc chia tay được không?" Anh ngắt lời cô, sợ cô vừa nói xong, liền biến mất không dấu vết.
"Được chứ!" Cô mỉm cười mở rộng vòng tay.
Nếu như không thể hứa hẹn, thì một cái ôm thật chặt, ít nhất bây giờ để lại cho cô một cái hạnh phúc và một hồi ức tốt đẹp.
Doãn Trạch Vũ bước lên phía trước, mở rộng cánh tay đột nhiên kéo cô vàotrong lòng, dùng sức ôm, ngửi mùi thơm trên tóc cô, thật lâu, thậtlâu...
Cuộc sống căng thẳng và bận rộn, làm cho cuộc sống của Đường Gia Nghê lúc nào cũng tỏa ra một sức sống của ánh mặt trời.
Trong thời gian một tháng, trong lúc vô tình từ các tờ báo và trên tivi côbiết được là Doãn Trạch Vũ xuất hiện thần bí, còn có scandal tình cảmcủa anh với thiên kim của chủ tịch tập đoàn nào đó. Nhưng mọi thứ đềuquá đột ngột, scandal đang thảo luận xôn xao thì chớp mắt lại được tinchủ tịch tập đoàn nào đó phá sản nhảy lầu tự sát để che đậy.
Cuộc thảo luận ở trong dư luận xã hội sục sôi đến ngất trời; Có thể là lúcDoãn Trạch Vũ đối với thiên kim gặp nạn không rời không bỏ, lại thêmtruyền đến tin tức Doãn Trạch Vũ bí mật xuất hiện ở con đường nhỏ trướccửa bệnh viện...
Cô thừa nhận trong lòng cô đối với anh quan tâmvẫn phải có, tựa như luồng hơi thở lạnh lùng trên người anh vậy, trongnháy mắt nhớ đến cô vẫn có thể ngửi được một cái nào đấy, dù sao thì bọn họ cũng đã từng khắng khít thân mật một đêm.
Cô rất nghiêm túc,nhưng cô lại phải thừa nhận đó đã là một dấu chấm tròn của quá khứ, cuộc sống của bọn họ sẽ không còn xuất hiện cùng một lúc.
Khắc sâu và lại gặp phải vui vẻ như thế, quay đầu lại cũng chỉ là một cuộc chia ly, cái ôm kia, cô vẫn khắc ghi trong lòng, anh ôm chặt lấy cô lực độ lớnđến suýt nữa làm cho cô ngạt thở, đến bây giờ lúc nào nó cũng rán đốtcô, tim vẫn đập rộn ràng.
Nhanh chóng thích một người như thế,rồi nhanh chóng nói chia tay với anh, tình cảm thật là một thứ gì đókhông sao nói rõ được. Xúc động là ma quỷ, nếu như có thể lựa chọn, côthà rằng không cần một đêm nóng bỏng như vậy, cuộc sống sau này, trở nên khó mà phóng thả tưởng nhớ nhất.
"Gia Nghê, gần đây lúc nào cũng mất hồn mất vía vậy? Không phải là cãi nhau với bạn trai rồi chứ?" Y tá trưởng cưng chiều ôm bả vai của Đường Gia Nghê, trên mặt là vẻ mặt quan tâm.
Cô gái này lúc nào cũng tươi cười như hoa, đối xử thânthiện với mọi người, là một tay cô dẫn đắt, từ vừa mới bắt đầu gặpchuyện hoảng sợ thành một đống, đến từ từ có thể làm việc độc lập, Đường Gia Nghê chăm chỉ và cởi mở, vì vậy cô đã trở thành một y tá tương đốixuất sắc trong bệnh viện.
Nhưng từ khi bị điều đi làm khán hộ trở về, ngoại trừ nghiêm túc phụ trách công việc là trước sau như một, thời gian còn lại vẻ mặt cô trở nên ngẩn ngơ, bộ dáng không yên lòng, làmcho y tá trưởng luôn luôn đối với cô cưng chiều có tăng không thể khôngmuốn dò xét đến cùng.
"Ừhm... Không sao!" Đường Gia Nghê thu vềsuy nghĩ lan man kia, tầm mắt rơi ở trên mặt y tá trưởng, sau đó cô mỉmcười một cái để cho cô ấy yên lòng.
"Đừng gạt chị, từ ngày chịbiết em đến bây giờ, hơn một năm lẻ ba tháng, em chưa từng có vẻ mặt mất hồn mất vía này, không phải là bạn trai bắt nạt em?" Y tá trưởng vươntay sửa sang mái tóc cho cô.
"Em và anh ấy... Đã chia tay rồi."Trong mắt cô như có một hồ yên ả, không có đau buồn, không có tiếc hận,một câu sóng nước chẳng sao, luôn luôn xem trọng tình cảm của bọn họkhiến y tá trưởng nghi ngờ.
"Là vì..."
"Anh ấy thích cô gái khác, nhưng đã qua rồi, y tá trưởng chớ lo lắng." Trên mặt Đường Gia Nghê lộ ra một nụ cười.
"Đồ ngốc!" Y tá trưởng vỗ cái đầu của cô một cái thở dài, "Được rồi, chịkhông xen vào quá nhiều, chỉ là nếu như mệt mỏi, thì xin cái phép nghỉngơi một chút, không nên cái gì cũng giấu ở trong lòng."
"Uh`m." Cô nặng nề mà gật gật đầu.
Thời gian tan ca vào buổi chiều, Đường Gia Nghê chuẩn bị đi thay quần áo đểvề nhà, nhưng trước cửa thang máy, cô thấy được một người cô cho rằng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của cô nữa.
"Gia Nghê, chúng ta lại gặp mặt!" Doãn Trạch Vũ có tất cả khí thế của người thành đạt,chỉ là một luồng khí chất trên người anh lạnh lùng hơn. Anh mặc âu phụcđứng ở cửa thang máy, mặc kệ người lui tới nghi hoặc đánh giá vẻ mặt của anh, vẻ mặt nghiêm cẩn chỉ biết nhìn cô, đi theo anh còn có hai vệ sĩ.
Mặc dù anh đeo kính đen, nhưng Đường Gia Nghê liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh!
"Sao anh có thể ở chỗ này?" Tim cô đập rộn lên không lý do, nhưng hơi thở vẫn bình tĩnh đưa ra nghi vấn.
"Trước tiên đi theo tôi." Anh bắt lấy cổ tay của cô, dẫn cô vào thang máy.
Vài phút sau, cô đã ngồi trong xe của anh...
"Tôi rất nhớ em..." Doãn Trạch Vũ theo sát sau lưng cô ngồi trên xe, đồng thời một tay ôm cô vào trong lòng.
Tình cảm mãnh liệt đó làm cho cô trở tay không kịp, lấy làm kinh hãi, nhưngcòn chưa có kịp để cho cô tiếp nhận hết thảy này, đôi môi lạnh lùng củaanh đã phủ lên môi của cô, không thể chờ đợi được mút vào.
"Ưm... Không phải nói làm bạn bè sao?" Cô ra sức tránh thoát nụ hôn của anh, cố ý kéo ra khoảng cách lẫn nhau.
"Tôi từ chối, tôi cần em, cả ngày lẫn đêm, từng phút từng giây." Anh bấtchấp kháng cự của cô, lần nữa ôm cô vào trong lòng, môi mềm mại của côhàm chứa một loại như si như say.
Anh động lòng rồi! Cô làm saocũng không phải, nỗi nhớ chui vào mỗi một dây thần kinh, cô không ngừngthuyết phục bản thân mình, luôn luôn tránh né tình cảm tới quá nhanhnày, mà tình cảm vẫn tích lũy, ngay cả chính cô cũng không thể tin được.
Cùng với nút thắt quần áo bị cởi ra, anh kéo mở chiếc áo lót đáng yêu kia, tham lam hôn lên trước ngực cô.
Đường Gia Nghê ôm chặt anh, mặc cho anh thưởng thức mình, tưởng nhớ ở sâu trong nội tâm hóa thành một sự dịu dàng.
Hai người ôm hôn nồng nhiệt như keo như sơn vậy, cuối cùng xe chậm rãi đậu ở cửa biệt thự mà lúc phanh xe vẫn chưa thỏa mãn.
Mặc dù là tài xế được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng dù sao đây vẫn là lúcchạng vạng tối, Đường Gia Nghê thừa nhận mình cũng chẳng phải là cáiloại cô gái quá cởi mở, cô sửa sang bản thân lại một chút, mới xuống xetheo Doãn Trạch Vũ đi vào biệt thự.
Tòa biệt thự rộng lớn này lại chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Vừa vào bên trong nhà, Doãn Trạch Vũ liền ôm lấy cô, giờ khắc này anh chờđã lâu lắm rồi, trong một tháng này, anh chịu đựng nổi khổ tưởng nhớ,đêm không thể say giấc, lưu luyến khoảnh khắc ấm áp cô nằm ở trên giường lớn của mình phát sinh quan hệ.
Cho tới nay, anh cũng không chorằng mình sẽ quan tâm đến với một người nào đó, có quá nhiều tình cảmphụ thuộc vào một thời khắc nào đó, nhưng sau khi chiếm hữu cô, anh bắtđầu phủ nhận.
Cô mang cho anh phút lưu luyến cùng ôn tồn, như làgợi lên khát vọng của đứa trẻ như anh đối với mẹ vậy, thậm chí nhu hợpnhiều tình và dục hơn. Anh không biết mẹ mình là ai, nhưng lúc ôm côthật chặt, anh có thể cảm nhận được một sự nương tựa nguyên thủy nhất.
Ném mạnh Đường Gia Nghê ở trên chiếc giường rất linh hoạt, anh cởi ra quầnáo của mình, cô đỏ mặt, giờ khắc này tựa hồ là khát vọng đã lâu, rồi lại là khiến cho cô ngượng ngùng.
Doãn Trạch Vũ rất quen thuộc cởira quần áo y tá trên người cô, hiện ra ở trước mặt anh, chỉ có áo lótcủa cô, mà vẻ mặt của cô thì ngượng ngùng đến đáng yêu, làm cho anhkhông biết nên hôn cô, hay là ôm cô.
Nhưng, im lặng không nói mà thưởng thức cô, cũng là một niềm vui để tận hưởng.
Tóc của cô được anh nới ra, hơi xoăn xõa trên vai trên lưng, trên gò má làmột vệt đỏ ửng, rủ xuống lông mày và lông mi, cố ý không tiếp xúc vớihai mắt anh, cái mũi cô xinh xắn, còn có đôi môi sưng đỏ bị anh kíchtình hôn nồng nhiệt ở trên xe, mà để cho toàn thân anh sôi trào, đồ lótdễ thương của cô được bao bọc đầy đặn, một màn xuân sắc ấy ở trước mặtanh, như trí mạng hấp dẫn.
Doãn Trạch Vũ nhìn đường cong gợi cảmtrên cơ thể cô, còn có hai chân cong lên, khiến anh có một sự kích độngâu yếm. Một tay ôm cô đến trước mặt, một tay khác tham tiến vào đồ lótcủa cô, bọc chặt lấy bộ ngực của cô, lực độ đều đều xoa nắn.
...
Cô từ từ thả lỏng, mặc cho anh ở trong cơ thể cô, cuối cùng thở hổn hển ngã vào trên người cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]