Sau chuyện kia, cuộc sống cấp hai của tôi vẫn tiếp diễn bình thường, ngoại trừ việc ba "chiêu mộ" tôi thành hướng đạo sinh.
Hằng ngày, ngoài việc học trên trường ra thời gian còn lại là sinh hoạt với đoàn Trưởng, cũng chính là ba tôi. Ông ấy dễ tính với mọi thứ nhưng chỉ cần liên quan đến hướng đạo thì cả con gái ruột cũng "không từ thủ đoạn"...
"Ô ăn quan, trốn tìm, đá banh, tán dép, bắn bi, đám nhóc trong xóm... Chị phải lìa xa các em rồi... hu hu..."
Khả năng thích ứng môi trường của tôi được ba rèn luyện rất mạnh, ví dụ như: tìm dấu vết, hoạt động lửa trại, các loại nút thắt, giải mật thư, leo núi, vượt rừng...
"Ba à! Trả lại tuổi thơ cho con..."
Ở nhà bị áp đặt ra sao khi đến lớp tôi đều phải xả hết. Năm tôi lên lớp chín mới bắt đầu dậy thì muộn, tâm sinh lý bất ổn dẫn đến tính cách thất thường.
Điển hình cho việc này là tôi hay nổi giận vô cớ. Bạn cùng bàn với tôi là một cậu nhóc mập mạp, thích ăn vụng trong lớp. Tôi thường dùng phấn để phân ranh giới chỗ ngồi. Mỗi lần cậu nhóc "vượt biên" tôi đều dùng thước dùng tay đánh, cấu không thương tiếc. Nếu cái bàn chia làm ba phần, nữ vương tôi đây chiếm hết hai, cậu nhóc kia chỉ biết im lặng không dám nói. Đôi khi buồn buồn tôi còn ăn vụng bánh, vì cậu ta phản ứng chậm chạp nên lúc nào tôi cũng lấy trộm được đồ, có lẽ cậu ta sợ tôi mách cô nên không dám cất đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121927/chuong-32-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.