Những người gặp qua tôi đều nhận xét tôi là một người vô tư, không lo nghĩ. Niềm vui đến với tôi thật dễ dàng, chỉ cần người khác đối xử tốt, cho thứ gì đó hay đơn giản nhất chỉ cần khen một câu thì tôi sẽ vui vẻ suốt cả ngày.
Vào tiểu học, trong khi bọn con gái cùng lứa đều thích chơi búp bê, xem phim hoạt hình công chúa, mơ mộng hoàng tử, còn tôi thì đang mê mẩn siêu nhân gao.
Mỗi ngày tôi đóng một vai, có hôm làm tiên nữ có hôm làm Uruku, hứng lên thì làm gao trắng kiêm luôn gao đỏ.
Có lần vì quá yêu thích gao bạc mà tôi đã lấy luôn cây gậy chống chân của bà nội làm vũ khí chiến đấu, chôm ít keo "con chó" nhà thằng bên cạnh dán đủ thứ hình siêu nhân đã mua lên đó, rồi lấy mấy hộp thuốc lá của ba cột chặt lại làm súng...
Kết quả khỏi phải nói hôm sau tôi bị no đòn.
"Giờ nghĩ đến vẫn còn hơi đau đau..."
Tụi con trai trong xóm mỗi khi bày trò gì đều gọi tôi. Tôi luôn là nhân vật quần chúng mà bọn nó yêu thích, biến hóa đa dạng thiếu vai nào là có tôi bù vào. Ấy vậy mà lúc đó, tôi cứ ngây thơ nghĩ mình là người quan trọng lắm cơ chứ.
"Bọn nhóc ranh dám xỏ mũi bà suốt bao năm"
Thiết nghĩ mọi chuyện đều có nguyên do, gia đình tôi luôn nghĩ đứa con của họ sinh ra là "giống đực" nên chuẩn bị quần áo đều dành cho con trai. Mẹ tôi thì thuộc dạng chi li
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121926/chuong-32-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.