Mang nỗi oán hận với bố đi vào phòng, tôi gieo mình xuống người con Bò, ôm chặt nó. Tôi nghĩ mình cần được an ủi.
"Bò à, cuộc đời này tao không thể tin tưởng ai ngoài mày đâu!"
Tôi nói với nó:
- Cho tao sờ đệm chân của mày nào! Ai da, mềm quá, mềm quá đi!
Ngày thường khi ngủ mà đè lên nó hôm sau nhất định sẽ tránh tôi rất xa, đặc biệt còn không cho phép tôi sờ vào đệm chân, thứ mà tôi yêu thích nhất. Không hiểu sao hôm nay nó hiền vậy, tôi "dằn vặt" nó đủ thứ mà cũng không co giò tránh né, chắc hẳn đang có chuyện gì.
Nhìn con Bò nhà mình càng ngày càng to, thân hình lực lưỡng, đôi chân to khỏe, khuôn mặt nhiều nếp nhăn mà lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu, tâm trạng không khác gì người mẹ nuôi con lớn khôn. Mà khi thấy con mình không vui thì người mẹ phải quan tâm, nhìn thấy ánh mắt con Bò ngơ ngác như người mất hồn mà lòng tôi buồn biết bao nhiêu.
Tôi dùng hai tay kéo khóe miệng của con Bò lên với mong muốn tạo nụ cười thân thiện thì... Hỡi ơi, con Bò nhà tôi đã xấu nay còn xấu hơn! Nhiều nếp thịt nhăn nhúm lại một chỗ, không khác gì phim kinh dị!
" Tội lỗi, tội lỗi..."
Sau một hồi suy nghĩ, phân tích tâm sinh lý của nó tôi đã rút ra một kết luận. Con Bò nhà tôi đang tương tư em chó ngày hôm qua, ánh mắt lúc này giống y đúc, tôi khẳng định là vậy.
"Nhưng mà... Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121924/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.