Khi tôi bước vào lớp thì chẳng có ai ở trong cả...
Đưa mắt nhìn quanh sân trường cũng chỉ thấy lác đác mấy người...
"Bài tập của tôi còn phải nhờ các cậu mà..."
...
" Thôi thì ngồi đợi thêm 5 hay 10 phút nữa chắc sẽ có học sinh tới thôi..."
...
30 phút sau.
"Tôi sai rồi, đây không phải là trường học bình thường, bọn chúng không giống dân học trâu bò như ở trường tôi trước kia..."
Tôi cứ nghĩ học sinh ở lớp ngoan thì sẽ đi học sớm một chút rồi sau đó mở bài ra ôn tập chứ, giờ phải tự lực cánh sinh thôi.
" Bọn nhà giàu có khác không sớm không muộn... đi học thì đúng giờ."
Lấy bài ra xem, là bài tập toán.
Tôi cố gắng nặn óc nhớ lại tất cả công thức rồi tìm hết mọi cách để giải nhưng mà...
" Tôi biết nó mà nó không biết tôi... Bài này vượt qua phạm vi hiểu biết rồi..."
Đang xoa mặt, vỗ vỗ, lên google tìm kiếm thì nghe có tiếng người đi tới.
- Giờ mới làm bài về nhà à?
Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Nghiêm tổng quản.
- Hi, Nghiêm thái... A Nghiêm lớp trưởng.
- Ừ.
- Cậu đi sớm hen... Cậu làm bài chưa?
- Rồi!
- Vậy cho tớ mượn dò đáp án đi nhé!
Tôi trưng ra khuôn mặt lấy lòng vậy mà cậu ta nhìn tôi cười đểu.
- Đừng giả bộ nữa, bài tập cậu còn chưa làm câu nào bây giờ mượn vở tôi chép chứ gì, bày đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/2121916/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.